Thủy An Lạc bật tivi, câu hỏi này cô cũng từng hỏi rồi.
“Theo tin tức giải trí mới nhất, tối nay có người tận mắt trông thấy Phong Ảnh đế và nàng hoa đán mới nổi Triệu Uyển Uyển cùng nhau vào khách sạn, đến tận bây giờ vẫn chưa ra.”
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Nhìn kìa, mô tuýp tập kịch bản xuất hiện rồi kìa.”
Kiều Nhã Nguyễn dựa người vào sofa nhìn hai bóng lưng không rõ ràng trên màn hình, hơi nheo mắt lại.
Thủy An Lạc sững người, “Này, đùa tí thôi mà, mày tưởng thật đấy à?”
“Không phải.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, “Tao đang nghĩ nếu để mẹ tao nhìn thấy tin này thì sẽ nghĩ thế nào?”
Ặc...
Thủy An Lạc lại nhìn về phía bản tin, “Thật ra chắc mẹ mày có thể hiểu được thôi, những thứ như tin tức giải trí ấy mà, có rất ít cái là thật, hơn nữa...”
Thủy An Lạc chưa nói xong, điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn đã reo lên. Kiều Nhã Nguyễn với tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình liền sững lại, sau đó mở ra đưa cho Thủy An Lạc xem.
Thủy An Lạc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là vài tấm ảnh Phong Phong vừa gửi tới, địa điểm, khách sạn, nhân viên, tất cả đoàn phim và cả máy móc.
Bên dưới còn kèm theo một câu: Vợ ơi, tối nay anh quay phim thâu đêm, không về nhà, có ảnh chụp làm chứng.
“Chậc, chậc, chậc, chẳng trách có người nào đó chẳng buồn sợ hãi, không hề lo lắng tí nào.” Thủy An Lạc nói xong, tiện tay trượt lên trên, về cơ bản toàn là Phong Phong báo cáo lịch trình.
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, không thì sao, nếu không phải như vậy, chắc bây giờ cô đã truy sát tới tận đoàn phim rồi.
“Hay lắm, rất cường thế.” Thủy An Lạc cười híp cả mắt, đưa điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó dựa vào vai cô tiếp tục xem tivi, “Hôn lễ của hai người xếp vào đầu tháng hai hay cuối tháng hai?”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, sắc mặt hơi khó hiểu, “29 tháng 2, mẹ tao bảo hôm đấy là ngày đẹp.”
Thủy An Lạc khựng lại, sững người hồi lâu, cuối cùng mới nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ mặt không thể tin nổi, “Ngày 29 tháng 2, tao tưởng ngày 29 tháng 2 bốn năm mới có một lần?”
Kiều Nhã Nguyễn cười, “Chúc mừng, mày trả lời đúng rồi đấy.”
Thủy An Lạc, “...”
Đúng là ngày đẹp, sau này bớt đi được mấy ngày kỷ niệm.
“Mẹ ơi đi ngủ thôi.” Bánh Bao Đậu dụi mắt đi tới, trèo lên đùi Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ôm con gái lên. Cô bé lập tức chui vào lòng mẹ, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
“Tao cho con bé đi ngủ trước, Tiểu Bất Điểm đã phải đi ngủ chưa?” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bất Điểm vẫn còn đang quậy với Bánh Bao Rau, trông có vẻ vẫn rất có tinh thần.
“Đợi thêm chút nữa đi, lúc trước giờ này đã ngủ lâu rồi. Tao thấy Bánh Bao Rau về rồi thì một chốc một lát không thể ngủ được ngay đâu, có khi còn không muốn về cùng tao luôn ấy.” Kiều Nhã Nguyễn đáp.
Thủy An Lạc không nói gì nữa, ôm Bánh Bao Đậu đã ngáp ngắn ngáp dài lên lầu.
Bánh Bao Đậu gác cằm lên vai mẹ, nhỏ giọng lầm bầm, “Mẹ ơi, Tiểu Bất Điểm vừa mới hôn anh trai đấy.”
“Hả?” Thủy An Lạc tò mò, quay đầu nhìn xuống dưới.
“Con nhìn thấy hết rồi, anh trai xấu lắm, cái gì con với Tiểu Bất Điểm không biết anh ấy đều bắt chúng con làm. Tiểu Bất Điểm không làm được, anh ấy bắt Tiểu Bất Điểm hôn anh ấy, không cho con hôn.” Bánh Bao Đậu tức giận mách tội anh trai.
Thủy An Lạc, “...”
Con trai, con đỉnh lắm, vậy mà cũng được nữa hả.
Thủy An Lạc ôm con gái đi lên, mở miệng nói, “Chúng ta không hôn anh trai con nữa, sau này muốn hôn phải hôn người nào đẹp trai hơn anh con.”
Bản tính mê cái đẹp phải rèn luyện từ nhỏ mới được.
Bánh Bao Đậu gật đầu rất nghiêm túc, nhưng lại không thể nhịn được nghĩ, có người nào đẹp trai hơn anh con nữa sao?