Sở Ninh Dực túm cổ cô kéo ra xa khỏi tấm ván cửa, mở cửa ra, nhận lấy điện thoại rồi lại đóng cửa vào.
Bánh Bao Đậu chớp mắt, chuyện gì thế?
Ba đâu rồi?
Điện thoại đâu rồi?
Sở Ninh Dực vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc, có lẽ anh không định nói gì đó, nhưng chỉ cần ánh mắt ấy thôi cũng đủ để cô phát hoảng lên rồi.
“Alo...”
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, hai đầu lông mày của Sở Ninh Dực hơi nhíu lại, “Chuyện này lúc trước đã quyết định rồi, bây giờ các người nói với tôi thời gian hơi gấp có lẽ không kịp. Nếu đã dùng từ có lẽ, vậy tức là vẫn còn kịp, bây giờ đừng có nói những câu như thế này với tôi nữa. Nếu như dự phim lớn năm nay của Sở Thị bị hẫng, người làm quản lý như ông có thể từ chức về nhà rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói xong dập luôn điện thoại.
Phim lớn năm nay?
Bị hẫng?
Thủy An Lạc hơi tò mò, ban nãy có nói lý do Phong Phong không ở nhà là vì bộ phim này mà nhỉ?
“Phong Điên không phải đang chạy cho kịp tiến độ đấy sao?” Thủy An Lạc không thể không mở miệng hỏi, để kịp tiến độ, anh ấy còn không về nhà cơ mà.
“Mấy kẻ đó chuyên tìm cho mình những lý do cho là không thể, nếu như thực sự cấp bách thì có gì không thể chứ?” Sở Ninh Dực trầm giọng, anh nghĩ, chắc chắn trợ lý của anh đã bị làm phiền quá nhiều mới để người kia gọi điện thoại tới chỗ anh.
Thủy An Lạc mím môi, được rồi, công ty lớn cũng có loại người này mà.
“Đừng có đánh trống lảng.”
“À, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, em đói rồi.” Thủy An Lạc nói xong, kiễng chân hôn lên môi Sở Ninh Dực một cái, coi như an ủi anh.
Ai mà biết được Sở Ninh Dực lại ôm lấy eo cô khiến cho nụ hôn này sâu hơn.
Thủy An Lạc buồn bực hừ một tiếng, muốn đẩy anh ra. Mọi người ở bên ngoài còn đang đợi họ ra để ăn cơm kìa.
Sở Ninh Dực cắn lên môi cô, “Còn nhắc đến thanh mai trúc mã một lần nữa thì cứ chuẩn bị tinh thần một ngày không thể xuống giường đi.”
Thủy An Lạc toát mồ hôi nhìn anh, quả nhiên Sở tổng mà ghen thì không thể hiểu nổi.
Lúc hai người đi ra ngoài, Phong Phong vẫn chưa về. Sở Ninh Dực ngồi xuống. Thủy An Lạc ngồi bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, “Làm sao thế, buổi tối cũng không về à?”
“Tự anh ấy làm lỡ tiến độ, trách ai bây giờ đây?” Kiều Nhã Nguyễn không thấy xót thương gì.
“Yên tâm thế cơ à, không sợ anh ấy tập kịch bản lúc nửa đêm hay gì gì đó sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi.
Kiều Nhã Nguyễn liếc xéo cô một cái, “Cứ thử xem.”
Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, lặng lẽ thương cảm cho Phong Phong.
Suốt bữa cơm, An Phong Dương và Mân Hinh rất yên lặng. Mấy đứa nhỏ lâu lắm không gặp nhau, lúc này đang quậy tưng bừng, cũng không ăn cơm ở bên này.
Thủy An Lạc liếc nhìn hai người đang ngồi đối diện, lại huých tay vào người Kiều Nhã Nguyễn nói nhỏ, “Hai người kia sao thế?”
Kiều Nhã Nguyễn cũng thì thà thì thụp với Thủy An Lạc, “Không biết, sau khi quay về cảm giác cứ là lạ sao ấy. Hai người gần như không ai nói gì. Tao nhìn ra được chị Mân Hinh muốn nói chuyện với anh Phong Dương, nhưng anh ấy không đáp lời.”
“Ái chà, Anh Xinh Trai muốn tạo phản đấy hả?” Thủy An Lạc thầm thì.
Sở Ninh Dực nhìn hai người, giơ chân ra đạp cho Thủy An Lạc một cái, “Ăn cơm cho tử tế đi, làm gì đấy?”
Thủy An Lạc bĩu môi, ngồi thẳng người dậy, bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Mân Hinh đi về trước. Tiểu Miên Miên hôm nay đòi ngủ cùng Tiểu Bảo Bối, Mân Hinh cũng không phản đối.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương hình như đang bàn bạc chuyện của công ty trong năm nay, còn Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài phòng khách xem tivi.
“Hai người họ rốt cuộc làm sao thế nhỉ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Ai biết được, lúc trước hỏi chị Mân Hinh, chị ấy nói không sao cả nên tao cũng ngại không hỏi tiếp nữa.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, nhìn Thủy An Lạc bằng vẻ bất đắc dĩ.