Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong cũng kịp về trước năm mới.
Chỉ có điều tâm tình Tiểu Bất Điểm không ổn lắm, không phải vì ông bà ngoại không tốt với con bé, mà vì ba bỏ đói rắn con của bé đến mức nó gầy xọp đi, gầy đi rất là nhiều.
Càng nghiêm trọng hơn là mọi người vẫn chưa trả lại miếng ngọc cho bé.
Sau khi Tiểu Bất Điểm theo ba và mẹ về nhà, bé con ngồi xổm trước ổ rắn, nhìn rồi lại vuốt ve cái đầu nhỏ của bé rắn.
Phong Phong sờ mũi mình. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bất Điểm.
“Lần này ba và mẹ có thể quay về là nhờ có nó.” Phong Phong mở lời, xoa đầu con gái bé bỏng, “Con xem nó muốn ăn gì, ba đi mua cho nó có được không.”
Tiểu Bất Điểm quay đầu nhìn ba, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này khiến tim gan Phong Phong cũng run cả lên.
“Ngọc bội của con đâu?” Tiểu Bất Điểm đưa tay ra đòi Phong Phong miếng ngọc bội.
Kiều Nhã Nguyễn vội vàng đi tới, “Ngọc vẫn ở chỗ mẹ nuôi, mẹ nuôi bị ốm, đợi mẹ nuôi về sẽ trả lại cho con nhé.”
Tiểu Bất Điểm nghiêng đầu, nói rất dứt khoát, “Vậy chúng ta có thể đi thăm mẹ nuôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn đưa tay sờ trán mình, chuyện miếng ngọc họ vẫn chưa biết đã giải quyết được hay chưa nên thật sự không dám đưa Tiểu Bất Điểm đi.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Tiểu Bất Điểm nhìn mẹ mình hỏi thẳng.
Kiều Nhã Nguyễn bước tới ôm bé con lên, “Mẹ không sao, chỉ là mẹ nuôi ở bệnh viện ngoại thành, xa lắm. Đợi mẹ nuôi về sẽ mang về cho con được không?”
“Vâng.” Tuy rằng Tiểu Bất Điểm vẫn có chút lo lắng, nhưng nếu mẹ đã nói thế thì thôi bé tin vậy.
Phong Phong vừa quay về đã nhận được điện thoại của George. Từ khi phát sóng Vương Phi đến nay rating luôn cao, anh không xuất hiện, phim mới cũng tạm dừng phần diễn của anh. Nhưng Trúc Mã đã được quyết định sẽ vừa quay vừa chiếu. Hơn nữa đây là bộ phim lớn trong năm, cho nên Phong Phong bắt buộc phải nhanh chóng bổ sung đất diễn của anh mới có thể xử lý xong mười tập đầu tiên trước Tết.
Phong Phong chống nạnh, bước ra khỏi ổ rắn nhỏ, đứng ra ngoài ngẩng đầu nhìn mặt trời, “Bao giờ bắt đầu?”
“Không còn thời gian nữa, ngày mai phải bổ sung phần diễn của cậu ngay, nếu không không kịp cắt ghép và chỉnh sửa, mùng hai Tết là phải chiếu rồi, mà việc quảng bá còn chưa bắt đầu, đợi mỗi mình cậu thôi đấy.” George nông nóng.
Phong Phong quay đầu lại nhìn hai mẹ con trong phòng, sau đó lại cúi nhìn đồng hồ, “Xem xem chiều nay Triệu Uyển Uyển có thời gian không? Giải quyết chuyện poster với hình ảnh tuyên truyền trước đã.”
Nếu đã nhận phim thì phải hoàn thành nó, đây là tố chất căn bản nhất của một diễn viên, cho dù anh là Ảnh đế cũng không ngoại lệ.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm đi ra liền nghe thấy chuyện chiều nay Phong Phong phải ra ngoài.
Phong Phong và George đã hẹn xong giờ, lát nữa George sẽ qua đón anh.
“Phải ra ngoài à?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày.
“Ừ, bộ phim lớn đã nhận trước đó cần bổ sung cảnh quay của anh, thời gian hơi gấp, có lẽ thời gian trước và trong Tết anh phải ở lại đoàn phim.” Phong Phong nói.
“Vậy hôn lễ mà mẹ em nói thì phải làm sao?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên hỏi.
Lần này đi đón Tiểu Bất Điểm, mẹ cô rõ ràng không vui, đã nói rõ hôn lễ sẽ tổ chức đầu tháng Hai, lần này chắc anh phải bận đến cuối tháng Hai rồi.
Phong Phong thấp thỏm, nhìn dáng vẻ cười mà như không của Kiều Nhã Nguyễn. Anh nhất thời cảm thấy nếu như xử lý không tốt chuyện này, sau này anh đừng mơ bước chân vào nhà ba mẹ vợ nữa.