Em bé vừa ra đời nên không xinh xắn cho lắm, nhưng Lạc Vân cảm thấy con trai ông rất ưa nhìn, vô cùng ưa nhìn.
Giống như Sở tổng ban đầu nhìn con gái rượu của mình vậy, rõ ràng là xấu hoắc như con khỉ con mà vẫn cứ ôm lấy mà nói với cô rằng, “Em xem, con gái mình xinh quá.”
Thủy An Lạc lúc đó rất muốn dán miếng tã bẩn của Bánh Bao Đậu lên mặt anh, cho anh mù luôn đi.
Lạc An Thần cũng vậy, da chết trên mặt vẫn chưa bong hết, quả thực nhìn đi nhìn lại không thấy đẹp ở chỗ nào. Lạc Vân còn chụp không biết bao nhiêu ảnh, thậm chí không ngại nói với Thủy An Lạc rằng, em trai con rất đẹp.
Thủy An Lạc nhìn câu đó, toàn thân rơi vào trạng thái hỗn loạn, đây là ba dượng kiêu ngạo lạnh lùng của cô đấy sao?
“Cho nên, thực tế chứng minh, mẹ đứa trẻ là ai quyết định tới việc đứa trẻ đó có được ba nó yêu thương hay không.” Sở Ninh Dực lại kết luận.
Thủy An Lạc, “...”
Có điều, tổng hợp nét đẹp từ mẹ cô và ba Lạc, Thủy An Lạc nghĩ, đứa nhỏ này lớn lên chắc sẽ là một yêu nghiệt.
Thủy An Lạc tháo gỡ được vướng mắc trong lòng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, thân thể hồi phục nhanh hơn, chuyện xuất viện cũng chỉ một câu nói là xong.
Sau quá trình cách ly, Thủy Mặc Vân không có dấu hiệu bị truyền nhiễm nên cũng nhanh chóng được xuất viện.
Sở Ninh Dực vẫn cần phải nằm viện thêm mấy ngày. Tuy rằng anh không bằng lòng, nhưng vì Thủy An Lạc cưỡng ép yêu cầu nên anh không thể nào phản bác được.
Trong mấy ngày nằm viện, Mân Hinh và An Phong Dương rất ít khi trao đổi với nhau, đến Thủy An Lạc cũng nhìn ra vấn đề.
Theo lý mà nói, cách An Phong Dương đối xử với Mân Hinh chính là cách đối xử với con gái, từng li từng tí cũng sợ cô ấy tủi thân.
An Phong Dương xuất viện, đang nói chuyện với Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc chuồn sang phòng bệnh bên cạnh thì thấy Mân Hinh đang thu dọn đồ đạc.
“Chị Mân Hinh, chị và Anh Xinh Trai cãi nhau à?” Thủy An Lạc đóng cửa lại, hỏi cô.
Mân Hinh sững ra, nhưng lại tiếp tục thu dọn, điềm nhiên trả lời, “Không.”
Thủy An Lạc đi tới, ngồi xuống giường bệnh đung đưa hai chân, nhìn thẳng vào mặt Mân Hinh.
Mân Hinh không chịu nổi đành trốn tránh, “Em nhìn gì thế?”
“Anh Xinh Trai bắt nạt chị hả?” Thủy An Lạc hỏi tiếp, tuy là câu hỏi, nhưng ý tứ trong đó hoàn toàn là khẳng định.
“Anh ấy bắt nạt chị làm gì?” Mân Hinh cười cười đáp lời, hai tay kéo lại khóa kéo của túi đồ lại, “Thật sự không có chuyện gì đâu, lát nữa bọn chị đón Miên Miên rồi về, hay là chúng ta đi đón ba đứa nhỏ về luôn?”
“Không cần đâu ạ, đợi anh Sở xuất viện rồi chúng em đi đón, nếu không mẹ chồng em lại ý kiến mất.” Thủy An Lạc hơi bĩu môi, thở dài đánh thượt.
Mân Hinh cười cười lắc đầu, “Chị thấy mỗi lần Bánh Bao Đậu qua đây đều kêu ầm lên rằng không có mẹ thì con bé chết mất. Em mà không về, con bé sẽ nổi dậy khởi nghĩa thật đấy.”
Thủy An Lạc nhớ tới con gái mình lại tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, cái gì mà mẹ ơi không có mẹ con không ngủ nổi, lát sau nhìn lại, con bé đã ngủ say đến quên mất mình là ai luôn rồi. Rồi gì mà mẹ ơi mẹ không về con không nuốt nổi cơm, cũng không biết ai một bữa phải ăn tận hai bát, bà nội cũng không quản được.
Cho nên, Thủy An Lạc quyết định bơ luôn cô con gái dạo này cứ hở tí là lại diễn trò của mình đi.
“Chị và Anh Xinh Trai thực sự không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc vẫn không yên tâm.
Mân Hinh hít một hơi sâu, đặt mấy cái túi đã thu xếp xong lên giường, “Không sao thật mà, chỉ có một số vấn đề chưa nói rõ được thôi. Có điều Lạc Lạc à, chị vẫn phải cảm ơn em. Nếu như không phải là em, có một số vấn đề có lẽ đến bây giờ chị vẫn không hiểu được.” Mân Hinh nói xong liền ôm lấy Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc ngớ người trong vòng tay Mân Hinh, ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã nói gì được không?