Sở Ninh Dực nghịch ngón tay của vợ nhà mình rồi nhàn nhạt nói: “Một khi con gái anh đã ra tay thì Ảnh hậu cũng phải dạt sang một bên.”
Thủy An Lạc: “...”
Thế giới của những người cuồng con gái quả thật những người bình thường như cô không thể hiểu nổi.
“Con không đi làm diễn viên đâu, chú Tư lẳng lơ lắm!” Bánh Bao Đậu đặt di động xuống rồi túm lấy chân của mình tự chơi: “Mẹ mau về đi mà! Mẹ không về thì Bánh Bao Đậu không ngủ được. Bánh Bao Đậu không ngủ được sẽ buồn ngủ chết mất, đến lúc đó thì mẹ không có con gái đáng yêu nữa đâu.”
“Ừm, đừng học theo chú Tư lẳng lơ của con.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc im lặng, thương cảm cho Phong Phong hẳn ba giây đồng hồ, dù đã ở xa ngàn dặm thì vẫn không thay đổi được cái sự thật nằm không cũng trúng đạn này.
Bánh Bao Đậu bật người ngồi dậy rồi cầm di động lên nhìn ba mẹ mình: “Mẹ! Anh trai lại bắt nạt con!”
Bánh Bao Rau đang ở bên cạnh lạnh lùng lườm em gái mình một cái, nếu không phải vì nhà ông nội không có phòng để hai bé tách ra thì còn lâu nhóc mới chịu ngủ chung với em gái.
“Con đừng có bắt nạt anh trai con nữa.” Thủy An Lạc không tin bé.
“Hu hu hu, con biết mẹ không thương con mà, ba...”
“Về rồi ba giúp con đánh mông anh con.” Sở Ninh Dực nói như thật.
Thủy An Lạc quay đầu lại, Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên cười.
Khuôn mặt của Bánh Bao Đậu lập tức thay đổi, bé con cười híp mắt nhìn ba mình rồi nói: “Con yêu ba nhất trên đời.”
Bánh Bao Rau nằm trong ổ chăn, người ba này nhóc không có cũng được, không có cũng được.
“Được rồi Bánh Bao Đậu, anh trai con buồn ngủ rồi, con cũng ngủ đi thôi.” Hà Tiêu Nhiên muốn đưa tay đi lấy lại điện thoại di động.
“Bà nội, một lát nữa thôi mà, thêm một lát nữa thôi, con nói chuyện với mẹ con thêm một lát nữa thôi!” Bánh Bao Đậu ngồi dậy rồi ôm di động chạy sang một bên, kiên quyết không cho bà nội lấy di động đi.
“Được rồi, con nhanh nhanh đi ngủ đi, mấy ngày nữa là mẹ về rồi.” Thủy An Lạc nói.
Bánh Bao Đậu ỉu xìu nói chúc ngủ ngon mẹ của mình, sau đó đưa di động cho bà nội rồi mới chui vào chăn đi ngủ.
Sau khi gọi video xong, Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Em muốn đi gặp ba của em.”
Sở Ninh Dực nhìn đồng hồ rồi gật đầu đứng dậy.
Thủy An Lạc vén chăn bước xuống giường, phòng cách ly ở tầng ba, bọn họ cần phải đi xuống dưới lầu.
Căn phòng cách ly mà Thủy Mặc Vân ở có điều kiện khá tốt, lúc này ông đang ngồi viết cái gì đó. Lúc Thủy An Lạc đi tới liền đứng ở ngoài cửa nhìn người bên trong.
Phòng cách ly là một căn phong thủy tinh trong suốt, bên trong có kê một chiếc giường và bàn.
“Ba.” Thủy An Lạc cất tiếng gọi.
Thủy Mặc Vân quay đầu lại, thấy Thủy An Lạc liền nói: “Con tỉnh rồi à?”
Thủy An Lạc gật đầu. Cô biết mấy ngày nay Sở Ninh Dực đều tới thông báo tình hình của cô cho Thủy Mặc Vân biết. Cô nhìn về phía tờ giấy đặt trên bàn, trên đó ghi rõ bốn chữ lớn: Đơn xin chuyển nghành.
Thủy An Lạc cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bã. Ba cô đã nói đây sẽ là lần cuối cùng, về rồi ba sẽ chuyển nghành.
Ba cô không hề nuốt lời, thế nên ông đang viết đơn xin chuyển công tác.
Thủy Mặc Vân nhìn thấy ánh mắt của con gái mình rồi tự tay che tờ giấy đang đặt trên bàn đi.
“Con còn thấy khó chịu ở đâu nữa không? Mấy ngày này còn gặp ác mộng nữa không?” Thủy Mặc Vân ân cần hỏi thăm.
Thủy An Lạc lắc đầu, bàn tay khẽ vuốt nhẹ lên mặt kính lạnh băng: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba, con...”
“Ông ấy viết đơn xin chuyển ngành mà các người cũng cho ông ấy viết sao? Mấy người không biết ông ấy là ai hả?” Một giọng nữ the thé cất lên theo từng tiếng bước chân truyền đến từ cuối hành lang, Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại thì thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là màu xanh của quân đội.