Sở Ninh Dực thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu, cô nhóc này đúng thật là.
Y tá nhanh chóng quay lại, Thủy An Lạc nhận lấy bệnh án rồi nói cảm ơn, sau đó cô mở bệnh án rồi xem xét qua một lượt, càng xem thì chân mày của cô càng nhíu chặt lại.
Sau khi y tá rời đi, Thủy An Lạc liền ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Tên Hàng Giả kia ghê gớm đến thế sao?”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Thực lực của tên đó nằm ngoài dự liệu của anh, có khả năng có liên quan đến gen của hắn.”
Sở Ninh Dực đang nói thì ngoài cửa truyền tới một tiếng gõ cửa. Sở Ninh Dực thốt lên một tiếng rồi người đứng bên ngoài liền đẩy cửa bước vào.
Trong tay Sư Hạ Dương cầm một tập tài liệu, đi đến bên cạnh Sở Ninh Dực rồi đặt xuống bàn: “Chuyện này đến đây là kết thúc, đây là toàn bộ tư liệu về người cải tạo gen, bên trên có ý định giữ lại nhưng vẫn muốn hỏi qua ý kiến của sư phụ.”
Sở Ninh Dực cúi đầu, liếc mắt một cái: “Giữ lại làm gì?”
“Ý của bên trên là nghiên cứu gen là một bước tiến rất lớn, cho nên không thể vì sợ nó sẽ bị người khác lợi dụng mà hủy đi những nghiên cứu này được.” Sư Hạ Dương nói nguyên văn.
Sở Ninh Dực chỉ vào tập tài liệu: “Đây là kỹ thuật hạng nhất, hơn nữa người cải tạo gen không chịu khống chế của người khác, chưa kể nếu có một ngày nào đó đám vật thí nghiệm đó xảy ra biến dị thì đó không phải là thứ mà con người có thể ngăn chặn được, cái này để lại đi, cậu trở về nói cho bọn họ biết rằng chuyện này tôi tự biết phải giải quyết thế nào.”
Sư Hạ Dương gật dầu: “Vâng, sư phụ dưỡng thương cho tốt.”
Sư Hạ Dương không ở lại lâu. Anh ta để đồ lại rồi sau đó lập tức rời đi.
Thủy An Lạc nhìn nhìn Sở Ninh Dực, anh đang cúi đầu xem tài liệu.
“Anh muốn hủy chúng sao?" Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
Xét từ phương diện nghiên cứu thì đây thực sự là một bước tiến quá lớn, nhưng xét theo phương diện khác mà nói thì cái này quá nguy hiểm.
Sở Ninh Dực cầm tập tài liệu lên, sau đó kẹp dưới nách rồi đẩy giá treo bình truyền dịch đi vào toilet.
Thủy An Lạc cũng đứng dậy, đi theo.
Sở Ninh Dực cố định giá treo bình dịch rồi lôi tập tài liệu ra: “Đưa bật lửa cho anh.”
Thủy An Lạc hơi sững ra rồi lại vội vàng với lấy cái bật lửa đang đặt trên bàn đá đưa cho anh, sau đó đốt từng tờ trong đó thành tro bụi.
Ánh lửa xanh lập lòe. Thủy An Lạc nhìn ánh lửa chiếu lên mặt của Sở Ninh Dực, lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt của anh cũng bị đỏ lên vì ánh lửa.
“Có phải em cảm thấy anh vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, cản trở sự phát triển của khoa học không?” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc dựa vào cửa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, không lên tiếng.
“Nếu như năng lực của đám người đó không đạt được đến mức có thể khống chế hậu quả thì đây không phải là bước tiến của khoa học kỹ thuật, đây là tai họa của loài người!” Sở Ninh Dực đốt xong liền đổ tro đen vào bồn cầu, bấm nút xả nước rồi đám tro bụi kia lập tức bị cuốn đi.
Sở Ninh Dực nhìn dòng nước cuộn tròn rồi đứng dậy, quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng dựa vào cửa: “Anh không phải là thiên tài nghiên cứu khoa học như bọn em. Anh chỉ muốn ngăn chặn tất cả các mối nguy hiểm có thể xảy ra mà thôi.”
Thủy An Lạc hơi hơi nhún vai: “Em hiểu mà.”
Nếu như ngay cả Sở Ninh Dực còn không thể khống chế thì ai có thể đảm bảo được liệu đám người đó có nghiên cứu ra được vũ khí gì mới để dùng lên chính loài người không?
Buổi tối, Bánh Bao Đậu ôm di động gọi video với Thủy An Lạc. Bé con luôn miệng kêu nhớ mẹ muốn chết, mẹ phải nhanh nhanh quay về với bé đi thôi!
Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông lại dựa vào giường của mình, nói: “Con gái của anh không đi đóng phim quả là quá đáng tiếc!” Cái khả năng làm trò này của con bé đúng là không có ai bằng được thật.