Công chúa Delia vốn không tỉnh lại, giờ đây ngay cả nhịp tim cũng không còn nữa. Chú Hạng đặt Công chúa xuống giường rồi từ từ đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc: “Những gì chú dạy cho cháu đều là thật cả.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Phải, đều là thật, ngay cả việc ở lại nhà xác cũng chỉ là để nghiên cứu người chết, để cứu sống người mà chú yêu sâu đậm.” Thủy An Lạc thấy chú Hạng đang tiến lại về phía mình, nhưng cô cũng không hề sợ hãi.
Chú Hạng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô giống như trước đây, giống như khi họ còn cùng làm việc trong nhà xác vậy.
“Còn nhớ khi ấy cháu bị người ta hại bảo là yêu quái, chú đã nói gì với cháu không?” Chú Hạng bỗng nói.
Thủy An Lạc nhìn chú Hạng. Buổi trưa hôm ấy, cô phải đi mua cơm cho chú Hạng, chú Hạng bỗng hỏi cô cảm thấy trong này thế nào?
Chú Hạng nói: Trong này rất yên tĩnh, cũng không có ai dám tới gần, vì họ đều sợ người chết, nhưng bất cứ khi nào người sống đều đáng sợ hơn người chết.
“Người sống đều đáng sợ hơn người chết.” Thủy An Lạc chậm rãi nói.
Chú Hạng cười ha hả, “Con nhóc này, lúc bà cháu giao cháu cho chú, chú cũng không muốn dìu dắt cháu đâu, vì dù gì thì trước đó cháu cũng có nhiều phốt quá rồi, khiến bao nhiêu giáo viên bị bức bỏ đi không thì bức chết, khi ấy chú còn nghĩ cháu cũng tài phết đấy.”
Phía bên trên mọi người đánh nhau dầu sôi lửa bỏng, dưới này họ lại yên bình nói chuyện với nhau.
“Cháu bức Lâm Thiến Thần chết, bức bà cháu phải bỏ đi, bức Lan Hinh phát điên, đến cuối cùng lại hại anh Lý Tử chịu tổn thương phải rời khỏi bệnh viện. Cả cái bệnh viện này ai cũng biết cháu là Sát thủ hại giáo viên, không ai dám nhận cháu cả. Lúc bà bảo cháu tới làm việc ở nhà xác, cháu còn nghĩ liệu có phải ý của bà là “Mày có giỏi thì bức người chết sống lại luôn đi” không ấy.” Thủy An Lạc khẽ nói, vết thương trên người cũng không còn đau như trước nữa.
“Lúc chú thấy con nhóc nhà cháu dè dặt tới cùng với Sở Ninh Dực chú liền biết chú chắc chắn sẽ nhận con bé này rồi.”
“Vì Sở Ninh Dực sao ạ?”
“Không, vì dáng vẻ cháu trốn sau lưng cậu ta, thò đầu ra muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn rất giống với chú hồi nhỏ. Có khi cháu cũng không thấy sợ đâu, nhưng vì có cậu ta ở đó nên cháu liền có cảm giác là mình đang sợ, đúng không?” Chú Hạng cười hỏi.
Thủy An Lạc cúi đầu không trả lời lại câu hỏi này của ông ta.
Chú Hạng ngồi trong góc tường, dưới nền đất vẫn còn vết máu của Lawrence, lúc này đã không thấy ông ta đâu nữa rồi, nên sau khi chú Hạng ngồi xuống, hai chân liền đè lên vũng máu đó.
Thủy An Lạc lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt sáng ngời không biết đang ánh lên suy nghĩ gì.
“Ba chú là người giàu nhất của nước Z, năm ấy chú mười tuổi đã ra biển cùng với ông ấy. Nhưng ba chú lại bị đám cướp biển giết, đám người hầu kia cũng bị giết sạch. Chú được ba đặt trong một chiếc thùng gỗ, sau đó trôi dạt lên hòn đảo này.” Chú Hạng nói rồi lại nghiêng đầu qua nhìn Thủy An Lạc, “Có nhớ chú từng nói với cháu, chú sống trong một nhà làm nông ở núi Châu, sau này đã lấy con gái của họ không?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng chú đã lừa cháu.”
“Chú sống một mình trên hòn đảo nhỏ này vài năm, mãi cho đến khi Công chúa Delia xuất hiện. Cô ấy rất đẹp, rất lương thiện, sau khi phát hiện ra một kẻ như người rừng là chú cũng không hề tỏ ra chán ghét, thậm chí còn cho chú cái ăn, cho chú chỗ ở. Cô ấy đối xử tốt với tất cả người hầu kẻ hạ. Rồi tới khi đám cướp biển kia càng ngày càng hung hăng ngang ngược, cô ấy cũng bắt đầu tìm cách giải quyết.”
Thủy An Lạc nhìn chú Hạng, “Bà ấy tới tìm Lạc Vân là vì khi ấy Lạc Vân đang làm ăn rất phát đạt, tiếng tăm lừng lẫy trong giới, thế nên tất cả mọi người đều nghĩ, Công chúa Delia để ý tới Lạc Vân nên mới chạy theo ông ấy khắp nơi?”