Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn con rồng lớn. Đây là rồng của cô, vì nó mà đám người bọn họ gần như sắp mất mạng cả rồi.
“Không...” Tiếng gào bên dưới bề mặt vỡ nứt truyền ra, như muốn rung chuyển cả một ngọn núi.
Con rồng lớn bay lượn vài vòng trên bầu trời trong mấy giây ngắn ngủi rồi biến mất ngay trên đỉnh đầu Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ánh sáng tím cao quý dần biến mất cùng sự tan biến của con rồng. Lúc Thủy An Lạc mở mắt ra, mắt cô đã là một đôi mắt nâu trong sáng, sáng hơn trước kia rất nhiều.
“Mắt mày...” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc, chỉ tay vào Thủy An Lạc thốt lên.
Long Man Ngân cũng xoa lên mặt Thủy An Lạc, “Cuối cùng con cũng được trở thành một người hoàn chỉnh rồi, một người bình thường thật sự.”
Thủy An Lạc đưa tay lên ôm lấy tay mẹ, từ nay về sau sẽ không còn Long gia nữa, không có cái thứ gọi là “rồng” này xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mọi người nữa rồi.
Long gia ở Rome từ nay mới chính thức biến mất hoàn toàn.
Tiếng máy móc trong hầm băng phát ra tiếng động chói tai, sau đó cũng hoàn toàn biến mất, tiếng gào thét điên cuồng của chú Hạng truyền ra, “Tao sẽ bắt tất cả chúng mày bồi táng theo.”
Thủy An Lạc vịn vào cái cột đã rạn nứt đứng dậy một cách khó khăn. Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô với vẻ lo lắng.
Long Man Ngân kéo tay cô lại, “Lạc Lạc...”
Thủy An Lạc nhìn mẹ, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Kiều Nhã Nguyễn và mấy người lại bắt đầu lao vào đánh nhau bên kia, “Có một số chuyện con phải hỏi cho rõ mới được.”
Kiều Nhã Nguyễn vật lộn muốn đứng dậy, lại bị Thủy An Lạc ngăn lại, cô khẽ nói: “Để tao tự đi.”
Cô muốn tự mình giải quyết ân oán giữa cô và chú Hạng.
Hơn nữa, bên phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen vẫn chưa có tin tức gì. Cô phải giữ chân chú Hạng cho họ, ngăn ông ta không khởi động cơ quan thoát khí độc.
Bề mặt kim cương bị nổ tung đồng thời cũng phá vỡ con đường trước đây bị bịt kín. Thủy An Lạc cố nhịn cơn đau buốt bước từng bước xuống bậc thang, đi về phía người đàn ông đang ôm lấy cơ thể của Công chúa Delia mà đã gần như phát điên kia.
Thủy An Lạc bước một bước lại phải hít vào một hơi. Cho đến khi đi tới bậc cuối cùng, cô dựa vào tường, từ từ ngồi xuống, cũng không đứng dậy được nữa.
“Chú Hạng.” Thủy An Lạc khẽ cất tiếng gọi.
Chú Hạng quay phắt lên, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Vậy ra người vợ ở núi Châu màChú Hạngnói với cháu, chuyện người thanh niên trí thức mà chú nói với cháu, chuyện thôn Long Gia mà chú nói với cháu đều là giả hết sao, là chú đã lừa cháu ngay từ đầu rồi ạ.” Thủy An Lạc dựa vào tường, lại thỏ thẻ cất tiếng, “Hay nói người thầy thích ăn gan heo, thích uống Trúc Diệp Thanh cũng đều là giả hết?”
Ánh mắt căm phẫn của chú Hạng đã dịu dần xuống.
“Trước đây lúc tới Provence, ba Lạc của cháu nói ông ấy được một người bạn Trung Quốc tặng một hộp trà rất ngon, là Trúc Diệp Thanh. Cháu còn nịnh ông ấy để xin về cho chú, nói là làm quà tặng chú khi ở núi Châu về.” Thủy An Lạc cười ha hả, trong nụ cười ấy còn xen lẫn cả sự tự giễu.
Giờ cuối cùng thì cô cũng đã hiểu tại sao khi ấy Sở Ninh Dực lại nói phải thận trọng đánh tường bước, nhưng cuối cùng bỗng lại ra quyết định bất ngờ rồi. Cô từng nói, anh không biết Zero là ai? Lỡ “hắn” chạy mất thì làm sao?
Nhưng anh không trả lời cô.
Vì anh đã biết từ trước, cho nên mới muốn tốc chiến tốc thắng, để tên Zero này biến mất trước khi “hắn” xuất hiện trước mắt cô, để rồi chú Hạng của cô chỉ giống như sau khi tới núi Châu thì không quay về nữa mà thôi.