Thủy An Lạc: “Vấn đề của con?”
Thủy Mặc Vân suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp đã sớm ướt đẫm, nhưng hình ảnh và chữ viết bên trên vẫn rất rõ ràng.
Thủy An Lạc vươn tay nhận lấy, hình ảnh bên trên là bức tượng Delia ôm Phong Phong khi còn nhỏ, chính là bức tượng đã bị phá hủy, trước kia cô từng nhìn thấy bên cạnh đài phun nước, đằng sau là một hàng chữ nhỏ, bên trên viết: Phá hủy đài phun nước.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, càng thấy khó hiểu hơn, không phải đài phun nước đã bị phá hủy từ lâu rồi sao?
“Ai đưa cho ba vậy?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.
“Ba mới nhận được cách đây không lâu, là do ông già Tát Phổ Man gửi.” Thủy Mặc Vân nói, “Cho nên lúc trước, khi con hỏi tại sao ba lại phải tới đây, lý do ngoài nhiệm vụ ra thì cũng là vì bức ảnh này.”
Thân thể Thủy An Lạc run lên, cả một bầu trời tự trách ùa tới.
Trước đó cô đã giận dữ chất vấn ba mình như vậy, thậm chí đến vừa rồi vẫn còn cảm thấy ba mẹ không để ý đến mình.
Nhưng lúc này, Thủy An Lạc nghĩ đến hành động của mình vừa nãy giống như đang tự vả vào mặt mình vậy.
“Ba...” Thủy An Lạc tủi thân, thỏ thẻ thốt lên.
Thủy Mặc Vân vươn tay vỗ vỗ lên vai con gái mình, “Cho dù thế nào, ba cũng phải nghĩ cách tới đó một chuyến.”
Sở Ninh Dực cũng nhìn thấy, “Bức tượng ở đài phun nước đã bị nổ từ lâu rồi. Tát Phổ Mạn cũng biết điều này, tại sao ông ta còn gửi cho ba cái này?”
“Gì kia?” Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, rõ ràng ánh mắt đó còn xen lẫn cả vẻ khó tin.
Thủy An Lạc gật đầu: “Chính là cái lần Sở Ninh Dực bị thương đó, đảo Kim Cương bị nổ, đài phun nước này bị phá hủy từ chuyện lần đó ạ.”
“...” Sắc mặt của Thủy Mặc Vân có chút khó coi.
Long Man Ngân cầm lấy bức ảnh, con rồng bên trên lập tức đập vào mắt bà.
“Trên gia phả của Long gia có ghi chép lại cách trói buộc một con rồng, nhưng đó là điều cấm kỵ của Long gia, mẹ không tìm được cách phá giải, nhưng có thể bắt ắt có thể thả, vạn vật tương đối, tương sinh tương khắc, biện pháp phá giải hẳn là nằm ngay trên bức tượng.” Long Man Ngân nói.
“Anh Cả.” Mân Hinh đột nhiên kêu lên, giọng nói lớn đến mức đủ để mọi người đều chú ý tới.
Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhanh chóng bước tới bên cạnh Mân Hinh.
Trên màn hình laptop là một bản vẽ sơ lược, Mân Hình chỉ vào đường nét bên trên, “Anh Cả, anh nhìn chỗ này xem.”
An Phong Dương đứng dậy, Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy laptop, bên trong đường thẳng có một lượng lớn dịch thể màu đỏ đang lưu động, ngay giữa hai đường thẳng, cúng chính là giữa vách tường.
Cho nên, nơi này là...
“Bản vẽ phòng nghiên cứu người cải tạo gen.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Mân Hinh gật đầu, “Tín hiệu này là của bọn chúng, cho nên không ngờ tới có thể thăm dò đến thứ này, anh Cả, có thể tìm ra được kẽ hở không?”
Sở Ninh Dực thay đổi độ lớn mỗi góc độ của bản vẽ, cấu tạo của căn phòng này, ngay cả giữa cánh cửa cũng đầy khí độc, cho nên muốn dùng sức mạnh để phá hủy là không có khả năng.
Cho nên chỉ có thể đi vào dưới tình huống cửa được mở ra một cách bình thường.
An Phong Dương cắn ngón tay, nhìn hình vẽ bên trên, “Hạ Dương, cậu qua đây.”
Sư Hạ Dương nghe thấy giọng nói của An Phong Dương liền bỏ khẩu súng trong tay xuống bước tới, “Sư thúc.”
An Phong Dương chỉ vào một chấm đỏ đang ló ra dưới góc phải của màn hình, “Góc bên phải của căn phòng, chỗ này hẳn là chốt mở khống chế khí độc thoát ra ngoài, đến lúc đó phải phái người bảo vệ chỗ này đầu tiên, giành lấy cái nút này vào tay người của chúng ta, biết chưa?”
“Nhưng giờ phải nghĩ xem chúng ta sẽ đi vào bằng cách nào đã.” Mân Hinh quay đầu lại nhìn chồng mình, không kìm được nhắc nhở nói.