Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân nhìn cảnh này, không ai nói gì. Long Man Ngân vốn định nói gì đó nhưng lại bị Thủy Mặc Vân kéo tay lại, ông biết bà ấy định nói gì.
Con gái của chúng tôi có như thế nào với chúng tôi cũng không cần cậu phải ấn đầu nó bắt nó xin lỗi chúng tôi.
Nhưng Thủy Mặc Vân cũng đã biết thủ đoạn mà anh đối phó với Lawrence rồi, giờ anh đối xử với họ như vậy tức là anh cũng đã kiêng kỵ thân phận ba mẹ vợ của họ rồi thôi.
Con gái có được một người thương yêu mình như vậy, bậc làm cha mẹ như họ hẳn nên thấy vui mới đúng.
“Nếu như ba mẹ không còn chuyện gì nữa thì con xin phép dẫn cô ấy đi trước.” Sở Ninh Dực cười dịu dàng. Cho dù là câu hỏi nhưng anh cũng chẳng chờ câu trả lời mà dẫn Thủy An Lạc đi luôn.
Thủy An Lạc tiếp tục bám lấy cánh tay anh biến thành vật trang sức, không muốn bước một bước nào.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, Thủy An Lạc cười khúc khích.
Bỏ đi, cô nàng này trước mặt anh vẫn chỉ là một cô ngốc mà thôi.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực dẫn theo đến chỗ binh sĩ tập trung mới đột nhiên phát hiện ra, “Anh em đâu?” Thủy An Lạc nói, tiếp tục nhìn mọi người xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng của Lạc Hiên đâu cả?
Sở Ninh Dực nhíu mày, hiển nhiên vừa rồi anh cũng không chú ý tới chuyện này.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Không phải anh ấy đi tìm Laurence đấy chứ?”
Dù sao thì Laurence cũng đã lợi dụng mẹ anh ấy, sau đó cũng hại chết bà ấy.
Sở Ninh Dực cúi đầu chạm vào tai nghe, “Lạc Hiên, có nghe thấy không?”
Mân Hinh tìm kiếm tín hiệu của Lạc Hiên qua laptop, nhưng không sao tìm được.
Trong tai nghe không vang lên bất cứ tiếng đáp lại nào, cứ như thể từ trước đến giờ người kia chưa từng tồn tại vậy.
Thủy An Lạc bám lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Có phải do câu nói kia của em khiến anh ấy giận rồi hay không? Lúc đó em giận quá nên mới nói như vậy, từ lâu em đã không còn trách anh ấy nữa rồi.” Thủy An Lạc sốt ruột nói.
Lúc đó cô đang tính sổ với Lawrence, đương nhiên sẽ nói ra vì sao cô thay đổi, lại quên mất Lạc Hiên vẫn luôn để ý chuyện này.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh đừng nóng nảy, “Lạc Hiên có chừng mực, sẽ hiểu em định nói gì.”
Lúc Long Man Ngân bước qua Thủy An Lạc vẫn còn đang lo lắng. Bà trầm giọng nói: “Đừng lo, thằng bé biết mình đang làm gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Thủy An Lạc vẫn cau mày bất an.
A Sơ đứng ở cửa hang, liên tục chú ý đến tình hình bên ngoài.
“Mấy năm nay vì nghiên cứu người cải tạo gen, Zero đã nuôi không ít thứ trên đảo để nghiên cứu gen, những thứ kia cũng có thể làm vũ khí tấn công, cho nên mặc kệ thế nào, mọi người cũng nhất định phải thận trọng đấy.”
A Sơ nói, tiếp tục cầm kính viễn vọng của mình theo dõi tình hình bên ngoài.
An Phong Dương ôm Mân Hinh, chân mày từ đầu đến cuối vẫn nhíu lại.
Phong Phong túm lấy con rắn dẫn đường từ trong túi vải bên hông mình ra, ai ngờ con rắn nhỏ lại cuộn mình trong lòng bàn tay anh không chịu đi ra.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Lần trước em từng gặp loại rắn này ở chỗ bà ngoại, khi gặp phải nguy hiểm chúng nó sẽ tự động rút lui.”
Cho nên, phản ứng này của rắn dẫn đường là đang muốn nói cho họ biết, nơi này không hề an toàn.
Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, sau một lát liền nói: “Dù có thế nào ba cũng phải đến chỗ đài phun nước một chuyến.”
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn ba mình, “Ba, đài phun nước đã bị phá hủy từ lâu rồi, ba đi tới đó làm gì.”
Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn con gái, có chút áy náy, “Nếu như ba làm chuyện này sớm hơn chứ không phải nghĩ đến chuyện phá hủy người cải tạo gen kia rồi mới đi thì có lẽ bây giờ vấn đề của con đã được giải quyết rồi.”
Thủy Mặc Vân nói xong, Long Man Ngân và Sở Ninh Dực đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.