“Hình như là giọng của Lạc Lạc. Hàng Giả cũng tới rồi, tôi sẽ dụ hắn đi. Cậu quay lại tìm Lạc Lạc nhé.” An Phong Dương nói.
Sở Ninh Dực gật đầu, “Vẫn chưa biết thực lực của Hàng Giả thế nào, đừng đối chọi trực tiếp với hắn, cắt được đuôi là được.”
An Phong Dương gật đầu, đột nhiên nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, cắn mạnh một cái.
Sở Ninh Dực: “...”
An Phong Dương nhìn dấu răng trên cánh tay anh, thoả mãn nói: “Làm ký hiệu, tôi sợ trở về rồi lại tìm phải Hàng Giả thì chết.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực đột nhiên cảm thấy ngực mơ hồ đau nhức, hai người này có tật đúng không, một người thì cắn ngực anh, một người lại cắn cánh tay anh.
“Cút.” Sở Ninh Dực mất một lúc định thần rồi mới thốt ra được một chữ.
An Phong Dương nghe vậy cũng chỉ bật cười lớn, dùng tiếng cười dẫn Hàng Giả đi.
Sau khi Hàng Giả đi theo An Phong Dương rời khỏi đó, Sở Ninh Dực mới dựa theo đường cũ trở về.
Lúc này Thủy An Lạc đang đứng sau lưng Lạc Hiên lạnh run, ánh mắt của gã người rừng kia quá kinh khủng.
Lạc Hiên nắm tay cô, nheo mắt thấy hắn đang nhìn họ chằm chằm.
Tên người rừng này gầy như que củi, quần áo tả tơi, cổ tay lộ ra ngoài hầu như chỉ còn một lớp da bám vào đầu khớp xương, bộ râu quai nón dài thượt rũ xuống giường đá, hầu như đã che khuất toàn bộ gương mặt gã, chỉ còn lại có một cặp mắt đầy giận dữ.
Gã nhìn bọn họ, giọng nói như từ địa ngục truyền tới.
“Đám ngu ngốc chúng mày cuối cùng cũng tìm thấy tao rồi.” Hắn nói, trong mắt còn xen lẫn sự xem thường, “Nó muốn giết tao, nhưng không ngờ tao lại có thể sống được thêm nhiều năm như vậy.”
Thủy An Lạc tiếp tục run lên, trốn phía sau Lạc Hiên không chịu ra nữa.
Lạc Hiên nhìn người nọ từ trên xuống dưới một lượt, “Ai muốn giết ông?”
Gã rừng rú kia sững ra, “Chúng mày không phải người của tên phản bội kia?”
Thủy An Lạc thò nửa cái đầu ra nhìn gã, “Chúng tôi đến để cứu người, không phải người trên đảo này.”
“Cứu người?” Gã người rừng cười ha hả, giọng nói nặng nề đến nỗi không phát ra được mấy âm điệu, “Chỉ là một con nhóc mà lại dám tới đây cứu người sao?”
Thủy An Lạc mím môi không nói gì, ông ta đang coi thường phụ nữ đấy hả.
“Rốt cuộc ông là ai? Kẻ phản bội mà ông nói chính là Zero à?” Lạc Hiên thử thăm dò mở miệng hỏi.
Zero?
Thủy An Lạc đứng sau nhìn về phía Lạc Hiên, là người có biệt danh Z kia sao?
Người rừng nghe thấy cái tên này hình như rất kích động, thân thể mất đi đôi chân động đậy kịch liệt.
Lạc Hiên theo bản năng che chở cho Thủy An Lạc lui về phía sau một bước, nhìn gã người rừng kia giãy giụa điên cuồng.
Cho nên, anh đã nói đúng, kẻ phản bội là Zero.
“Tên phản bội, nó là thằng phản bội.” Lão gào thét, cặp mắt cũng đỏ ngầu lên.
Thủy An Lạc nuốt nước miếng một cái rồi lại khẽ nói: “Ông đừng kích động, đừng kích động, chúng tôi cũng bị ông ta hại, cho nên mới tới cứu người.”
Gã người rừng kia gào thét vài tiếng, thế nhưng nửa thân trên của gã từ đầu đến cuối không thể di chuyển được chút nào.
Lạc Hiên thấy lão không còn gào thét nữa bèn vỗ vỗ tay của Thủy An Lạc, tiếp tục mở miệng hỏi: “Ông là ai?”
“Ông ta mới là Zero thật sự.” Giọng nói rành mạch của Sở Ninh Dực truyền tới.
Thủy An Lạc bỗng nhiên quay đầu lại, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt, nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, cô gần như muốn khóc lên.
“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực bước nhanh mấy bước, vươn tay muốn ôm lấy cô.
Thủy An Lạc lại đột nhiên kêu lên một tiếng, trốn phía sau Lạc Hiên, “Anh đừng tới đây.”
Lạc Hiên vừa nghe thấy vậy liền giật bắn mình, con nhóc này làm cái gì đấy?
Không phải đang ngóng trông tìm được Sở Ninh Dực hay sao?
Tay của Sở Ninh Dực hơi khựng lại một chút, nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, không biết có nên vui vì cô đã có lòng phòng bị hay không nữa.
“Lạc Lạc, là anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.