Con đường bên dưới không dễ đi. Hai người đi một lúc lâu mới thoát được ra khỏi đó đến được một nơi rộng rãi hơn.
An Phong Dương vươn tay xua đi thứ mùi mục nát vẫn quanh quẩn ở trước mặt mình, nhìn xung quanh nơi này: “Đây là chỗ nào?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Không biết, đi mau, chúng ta buộc phải tìm thấy Lạc Lạc trước khi cái tên Hàng Giả kia tìm được họ.”
Hàng Giả, cũng chính là bản sao của anh, Sở Ninh Dực rất vô trách nhiệm đặt cho nó một cái tên vô cùng đại chúng hóa là: Hàng Giả.
An Phong Dương gật đầu, lại nhịn không được trêu ghẹo một câu: “Cậu đang lo Em Đẹp Gái sẽ không nhận ra được đó là hàng giả hả?”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại lạnh lùng liếc An Phong Dương một cái nhưng không lên tiếng.
Dù sao, Sở tổng đúng là cũng hơi lo lắng về cô vợ ngốc nhà mình thật, nửa đêm nửa hôm chẳng lẽ lại đòi vạch áo con người ta ra chắc?
Vị trí này hẳn là gần chân núi, nhưng vì trước đó núi kim cương đã bị nổ nên đã xuất hiện nhiều thứ hơn trước, ví dụ như các hang động chẳng hạn.
Phía trước bỗng có một bóng người lướt qua, Sở Ninh Dực kéo An Phong Dương trốn qua một bên, dưới ánh trăng không xa xuất hiện một người đàn ông dáng người cao ngất, mặc một chiếc áo vest giống hệt Sở Ninh Dực, bên dưới là quần tây phẳng phiu.
Gã kia còn đang tìm kiếm thứ gì đó. Lúc gã quay đầu lại, An Phong Dương liền giật cả mình.
Anh yên lặng tức giận mắng một câu rồi lại vừa nhìn về phía người bên cạnh, “Giờ tôi vô cùng nghi ngờ cậu cũng không phải thật.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực nhìn anh, ánh mắt rõ ràng đang nói: Sao cậu không thăng thiên đi? Còn mang tiếng tình nhân bé nhỏ nữa chứ?
Hàng Giả hình như không hề phát hiện ra bọn họ, mục tiêu tìm kiếm của hắn lúc này chắc là Thủy An Lạc.
Thế nhưng dưới ánh trăng xuất hiện một gương mặt hoàn toàn giống mình, cho dù là bản thân Sở Ninh Dực cũng thấy kinh hãi.
Giống nhau như đúc!
Không kém chút nào!
Cho dù soi gương, Sở Ninh Dực nghĩ, có lẽ cũng vẫn sẽ thấy giống y hệt, thậm chí còn thật hơn cả thật nữa.
Thế này, vợ anh mà thấy chắc sẽ bổ nhào tới mất.
Nghĩ thế, Sở Ninh Dực càng thấy rốt ruột hơn, phải nhanh chóng tìm thấy vợ mình mới được.
Thấy Hàng Giả đi rồi, hai người mới ra ngoài, có điều lúc bọn họ định đi, An Phong Dương đột nhiên kéo cánh tay của Sở Ninh Dực lại, “Cậu nghe đi~”
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn anh. Ban nãy vẫn một mực để ý đến Hàng Giả nên anh không chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Giờ nghe An Phong Dương nói vậy, anh mới nghe được âm thanh trong cái động kia.
An Phong Dương chỉ vào trong động, “Có người?”
Sở Ninh Dực đang nghĩ đến Thủy An Lạc, tạm thời không muốn để ý tới mấy thứ này, “Đi tìm người trước đã.”
An Phong Dương gật đầu rồi lập tức rời khỏi đây cùng với Sở Ninh Dực.
Mà ngay sau khi bọn họ đi, trong động tiếp tục truyền đến những tiếng vang nhỏ.
Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Lạc Hiên, thận trọng trốn ở phía sau anh, nhìn tên người rừng đã mất hai chân đang ngồi ở trên giường đá.
Ở đây rất hôi thối, dưới mặt đất nhìn đâu cũng thấy thi thể động vật và cả những thứ mà tên người rừng kia đã bài tiết ra xung quanh.
“Anh, người này đã chết rồi đúng không, đi thôi, em sợ quá.” Thủy An Lạc nói nhỏ.
Có điều Thủy An Lạc vừa dứt lời, người nọ đột nhiên mở mắt ra.
“A...” Thủy An Lạc bị cặp kia mắt đen kịt kia làm cho hết hồn, không nhịn được kêu lên một tiếng, lại bị Lạc Hiên bịt mồm lại.
Bên ngoài hai người đã đi khá xa bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ vừa đi qua.
“Có nghe thấy tiếng gì không?” Hình như anh nghe thấy tiếng kêu của Thủy An Lạc, tiếng kêu khi bị dọa sợ của cô.
An Phong Dương đã quay đầu lại nhìn. Anh cũng nghe thấy, thậm chí còn nghe được cả tiếng bước chân chạy tới đằng trước, cho nên không chỉ có bọn họ nghe thấy.