Nhiệt độ của hầm băng càng ngày càng thấp, chú Hạng cúi đầu nhìn người phụ nữ trên chiếc giường băng kia, “Bao nhiêu năm đã qua rồi, Phong Chính, Lạc Vân e là đều đã quên mất sự tồn tại của cô ấy rồi.”
Giọng nói của chú Hạng hơi lạnh lùng, thậm chí xen lẫn cả sự trào phúng, mỉa mai, hoặc có lẽ là hận ý.
“Chú Hạng, chú đi tới bước đường hôm nay, có từng hối hận không?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
“Hối hận?” Chú Hạng ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, khóe miệng nhếch lên, “Tôi chưa bao giờ hối hận, từ ba mươi năm trước đến giờ chưa hề hối hận.” Chú Hạng nói, trong giọng nói có chút tiêu điều.
Đó là vết tích của ba mươi năm trước lưu lại, cho đến bây giờ, ông ta vẫn có thể nhớ rõ.
Sở Ninh Dực tựa trên vách tường, “Cho nên, chuyện thôn Long Gia bên dưới núi Châu cũng là giả?”
Chú Hạng bật cười thành tiếng, “Thật thật giả giả, tôi sớm đã không biết cuộc đời mình có mấy phần thật, mấy phần giả nữa rồi.”
Sở Ninh Dực gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đi thôi, ở nơi này lâu cũng không tốt.” Chú Hạng nói xong liền đi ra ngoài trước.
Sở Ninh Dực đi theo sau, không ngờ anh hỏi bao nhiêu vấn đề như vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không lấy được chi tiết gì quan trọng.
***
Đêm khuya, tại đảo Kim Cương, dưới ánh trăng mông lung xen lẫn sắc thái thần bí của nơi đây.
Trực thăng của Lạc Hiên đáp xuống đúng vào nửa đêm.
Sau khi xuống trực thăng bọn họ đều tự tản ra.
A Sơ dẫn Mân Hinh đi tìm nơi thích hợp nhất để bố trí tín hiệu. Kiều Nhã Nguyễn đưa Phong Phong đi tìm cống thoát khi ấy, không biết có thể tìm được hay không. Còn Lạc Hiên thì đưa Thủy An Lạc đến đài phun nước, đài phun không lâu trước đã bị nổ, lúc này cũng chỉ còn lại phế tích.
Thủy An Lạc đứng cạnh đài phun nước, nhìn bức tượng người phụ và đứa trẻ rơi trên mặt đất, nước bên trong cũng đã khô cạn từ lâu.
Lạc Hiên nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra có gì nguy hiểm.
“Bên dưới này là hầm băng, nơi đặt thi thể của Công chúa Delia, trước đây em cũng từng lánh nạn ở chỗ này.” Thủy An Lạc nói nhỏ, vậy ra rồng của cô ở ngay bên dưới.
Mà lúc này trong hầm băng, Lawrence vốn là đang kiểm tra nhịp tim cho Delia, giây tiếp theo đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn con rồng phía trên.
Chú Hạng thấy phản ứng đột ngột của ông ta liền hỏi, “Làm sao vậy?”
“Con rồng chịu yên rồi?”
Lawrence nói, lại nhìn con rồng phía trên.
Lúc này con rồng kia đang quanh quẩn trong kim cương, giống như đang nghỉ ngơi.
Chú Hạng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trên, “Con bé tới rồi.” Nói rồi ông ta liền sải bước ra ngoài.
Mà lúc này ở phía trên, Thủy An Lạc đã được Lạc Hiên dẫn đi, tránh thoát khỏi đám người mà chú Hạng phái tới.
Sở Ninh Dực nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền ra khỏi phòng, hành lang vốn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện từng tốp người, tất cả đều hướng ra phía ngoài.
An Phong Dương cũng đi theo, thấy mấy người đó rời đi, lại nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Làm sao vậy?”
“Có người lên đảo rồi.” Sở Ninh Dực nói, lông mày nhíu chặt lại. Cô ngốc kia cuối cùng vẫn tự động mò tới.
An Phong Dương sững sờ, không nhịn được nói, “Em Đẹp Gái?”
Tuy Sở Ninh Dực không muốn tin, nhưng vẫn phải gật đầu.
Hơn nữa chú Hạng kêu nhiều người như vậy đi ra ngoài, khả năng không chỉ có một mình Thủy An Lạc tới.
Sở Ninh Dực nhìn về phía An Phong Dương, có điều trong ánh mắt lại có thêm một chút lo lắng.
An Phong Dương không giải thích được, đây là ánh mắt kiểu gì thế?
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đã tìm được cống thoát nước, chỉ tiếc đường lên mấy ngày trước đã bị chú Hạng lấp kín, cho nên bọn họ có muốn đi lên thì cũng không còn khả năng nữa.
Phong Phong thử đẩy vài lần, cuối cùng quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có vẻ là bị phát hiện rồi.”