Kiều Nhã Nguyễn nhìn về phía Phong Phong. Cô không có ý kiến gì, nhưng bọn họ cũng không biết cách phá giải, cho dù có tiến vào cũng không thể cung cấp nhiều thông tin có ích cho Sở Ninh Dực.
“Cứ nói hết những gì chúng ta biết đến thời điểm hiện tại cho anh Sở biết là được, anh ấy có thể liên kết lại.” Thủy An Lạc nói.
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Lạc Hiên vẫn ôm di động, có vẻ như đang liên tục gửi tin nhắn. Lúc này sắc trời đã tối dần, thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng xong đâu vào đó, Lạc Hiên mới cất điện thoại đi, nhìn đồng hồ, “Hai tiếng nữa trực thăng sẽ cất cánh.”
Mân Hinh đi thu thập các thiết bị đơn giản có thể mang theo người, làm thế cũng tiện cho việc tìm kiếm tín hiệu ở những nơi như vậy.
Lạc Hiên dẫn Thủy An Lạc lên sân thượng, mặt mày nghiêm túc. Thủy An Lạc thấy vậy liền nhìn anh, “Làm sao thế?”
“Chuyện con rồng kia không dễ xử lý như vậy đâu, đừng nói cái khác, chỉ riêng việc lần này có liên quan đến nhiệm vụ của Sở Ninh Dực thôi, tới lúc đó không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Anh sợ em làm chuyện điên rồ à?” Thủy An Lạc nói, “Sợ em tự hủy hoại chính mình?”
Lạc Hiên buông tay, “Rồng thật là thế nào trước đây anh cũng chỉ nghe mẹ anh kể qua. Khi đó bà ấy đang bị trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng khi chọn cách nhảy lầu, rồng cũng không hề bảo vệ được bà ấy. Cho nên việc rồng có thật sự vì bảo vệ chủ nhân mà tồn tại như trong truyền thuyết hay không thì không ai biết được, có khi lại thành phản phệ ấy.”
Thân thể Thủy An Lạc run lên, nhịn không được nói: “Giờ em chỉ muốn nhanh chóng gặp được Sở Ninh Dực thôi, còn chuyện khác, đến lúc đó rồi hãy nói.”
Lạc Hiên vốn còn định nói gì thêm, nghe thấy cô nói vậy cũng không lên tiếng nữa.
Những ngày ở dưới lòng đất không phân biệt được đêm với ngày, An Phong Dương nghĩ, nếu không phải đồng hồ trên tường đang hiển thị thời gian, chắc anh cũng không biết bây giờ là ngày mấy, là ban ngày hay là đêm tối nữa.
Nơi mà Sở Ninh Dực đi nhiều nhất đó là hầm băng của Delia, gần như cứ tới đó là mất nguyên nửa ngày luôn.
Ngay cả An Phong Dương cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Sở Ninh Dực đang nhìn con rồng lớn ở phía trên thì chú Hạng bước vào.
Sở Ninh Dực không quay đầu lại, vẫn ngẩng đầu nhìn.
“Một thứ rất thần kỳ, trước khi gặp Lawrence, tôi không hề biết rồng thật sự tồn tại.”
Chú Hạng đứng bên cạnh Sở Ninh Dực nói.
Sở Ninh Dực thu lại tầm mắt của mình, nhìn về phía chú Hạng, “Người cải tạo gien cũng là thứ người khác chưa từng nghĩ tới, nhưng ông đã làm được rồi, không phải sao?”
Chú Hạng chắp hai tay sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn bên con rồng lớn đang uốn lượn vùng quẫy bên trong, “Một người khi đã bị dồn dến đường cùng, nếu không phải đã phát điên thì sẽ tạo ra những thứ mà kẻ khác không làm được.”
Sở Ninh Dực vẫn nhìn chú Hạng, “Tôi từng nghe nói, Công chúa Delia bị căn cứ hợp tác với lão Bá tước sát hại.”
Chú Hạng cười một tiếng, không trả lời vấn đề này mà chỉ mở miệng hỏi, “Cậu nghĩ sao?”
Nhiệt độ không khí trong hầm băng quá thấp, gương mặt già nua của chú Hạng dưới ngọn đèn lại càng sâu hoắm hơn.
Sở Ninh Dực biết ông ta sẽ không nói rõ với mình, bởi vì hiện giờ đây là một mánh khóe để ông ta có thể tự bảo vệ mình.
“Tôi nhớ trước đây vì muốn để Lạc Lạc khắc phục nỗi sợ hãi cầm dao phẫu thuật, cậu đã nghĩ ra cách bảo con bé phẫu thuật cho động vật trước.”
Sở Ninh Dực gật đầu, đương nhiên anh vẫn nhớ kỹ chuyện này.
“Khi đó tôi đã nói với cậu, đừng để một người phụ nữ trở thành mối đe dọa của mình.” Chú Hạng nói, quay đầu lại nhìn về phía Delia, “Nếu không, có thể cậu sẽ biến thành tôi như bây giờ.”
Vì một người phụ nữ mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, che dấu sự khác thường trong mắt mình.