Trái tim.
Chính là thứ duy nhất của Delia mà ông ta có thể giữ gìn được.
Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta chế tạo người cải tạo gen là để thống trị thế giới, nhưng đó chẳng qua chỉ là mục đích phụ mà thôi. Mục đích quan trọng nhất của ông ta là để cứu người phụ nữ này, cứu lấy người phụ nữ đã khiến ông ta tẩu hỏa nhập ma.
Lawrence nhíu chặt chân mày, nhìn con rồng đang quanh quẩn bên trong: “Thủy An Lạc! Thủy An Lạc chính là tông chủ của Long gia. Cho dù sau khi Long Nhược Sơ qua đời khiến Long gia biến mất, thế nhưng Thủy An Lạc là chủ nhân của con rồng này, có lẽ cô ta sẽ có cách.”
Bốn năm trước, Long Nhược Sơ qua đời, Long gia cũng biến mất từ đó. Không còn ai biết thêm về bí mật của Long gia nữa. Nhưng trước mắt thì Thủy An Lạc vẫn là tông chủ duy nhất của Long gia.
“Không thể, tôi đã ở bên cạnh con bé nhiều năm rồi. Con bé là tông chủ Long gia, nhưng lại chẳng biết gì hết. Thậm chí nó còn có tư tưởng bài xích thân phận của mình.” Chú Hạng nhớ rất kỹ, lần đầu tiên ông ta gặp Thủy An Lạc thì đã xảy ra chuyện rồng tím, khi đó chỉ là trò hề của kẻ khác, nhưng con rồng này lại là thật.
Thật ra chú Hạng cũng dạy bảo Thủy An Lạc hết tâm sức mình, bản thân ông ta cũng không muốn động chạm đến cô học trò này.
“Mấy năm nay con rồng này càng ngày càng giãy giụa kịch liệt. Viên kim cương này tuy rất bền chắc nhưng sợ rằng chẳng thể giữ được nó bao lâu nữa. Đến lúc đó chúng ta cũng không có rồng để bảo vệ tim cho Công chúa nữa, mà cũng không có đủ thời gian để giải quyết nguyên nhân tử vong đột ngột của người cải tạo gen.”
Băng Tuyết đứng ở phía sau chú Hạng, nói: “Nếu như giam Thủy An Lạc ở đây thì sao? Thủy An Lạc ở đây thì con rồng này sẽ không chạy trốn nữa!”
Lawrence ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Đúng vậy, không sai. Hồi mở đấu giá bán đảo Kim Cương, Thủy An Lạc cũng lánh nạn ở đây. Khoảng thời gian đó con rồng này cũng không có bất cứ biểu hiện khác thường nào! Như vậy chỉ cần Thủy An Lạc ở đây thì chúng ta sẽ có đầy đủ thời gian để tiến hành thí nghiệm!”
Chú Hạng ngẩng đầu nhìn, ông ta có thể thấy ánh sáng tím mơ hồ trong đó.
“Băng Tuyết, đưa Thủy An Lạc đến đây, không được làm ai bị thương hết.” Chú Hạng trầm giọng nói: “Là dẫn con bé đến, tôi không cho phép cô khiến con bé bị tổn hại bất cứ chỗ nào.”
Băng Tuyết sững sờ, Zero chưa bao giờ quan tâm tới một người nào khác ngoài Công chua Delia, Thủy An Lạc này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Vâng!” Băng Tuyết nói rồi xoay người rời đi.
Chú Hạng nhìn Công chúa Delia, trong mắt ánh lên sự kiên định, nhất định ông ta sẽ cứu sống người này.
Dù cho phải trả bất cứ cái giá nào.
Dường như lúc này con rồng kia đã bắt đầu yên tĩnh lại. Nó quay vòng bên trong viên kim cương để nghỉ ngơi, thế nhưng chẳng biết đến khi nào nó sẽ lại bắt đầu điên cuồng lên nữa.
Chú Hạng cùng Lawrence rời khỏi đây. Họ còn phải tiếp tục đi nghiên cứu vấn đề của người cải tạo gen.
Khi hầm băng đã hoàn toàn yên tĩnh lại, bên dưới sàn nhà đột nhiên vang lên một tiếng động, mặt sàn bị đẩy lên, Sở Ninh Dực nhảy ra, tiếp đó là An Phong Dương.
“Mẹ nó! Đây là cái chỗ rách dưới gì mà vừa nhỏ lại vừa bẩn vậy!” An Phong Dương vắt nước bùn trên người mình, nói với vẻ khó chịu.
Sở Ninh Dực quay lại lườm anh một cái: “Tôi thấy mấy năm trở lại đây cậu sống kiểu cách quá rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền ngẩng đầu nhìn trần nhà kim cương bên trên, trong đó có một luồng ánh sáng tím mơ hồ. Nếu như không phải vừa nghe được câu chuyện kia thì có lẽ anh không bao giờ nghĩ rằng con rồng bị giam cầm lại đang ở chỗ này.
Thế nên giờ mọi chuyện đều có thể xâu chuỗi lại được rồi. Bắt đầu từ ba mươi năm trước, Long Man Việt, người phụ nữ này cũng thật là, không hại chết em gái mình thì không được hay sao.
An Phong Dương cũng ngẩng mặt lên, thế nhưng không hề chú ý tới người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường băng.