Lawrence cười lạnh một tiếng: “Long gia thành Rome đã có nghìn năm truyền thừa, Trung Quốc đã có năm ngàn năm. Trong khoảng thời gian đó có bao nhiêu bí mật, ai có thể biết được chứ?”
Chú Hạng hơi nheo mắt lại. Ông ta ngẩng đầu nhìn miếng thạch anh lóa mắt, trong đó có một con rồng đang bị giam cầm, một con rồng màu tím.
“Lawrence, bất kể thế nào cũng phải cứu sống cô ấy!” Chú Hạng siết chặt hai tay, trên khuôn mặt lạnh như băng của ông ta xuất hiện một cảm xúc gần như có thể gọi là cầu khẩn.
Lawrence thu tay lại rồi nhìn chú Hạng: “Những chuyện mà tôi biết được từ Long Man Việt năm đó cũng chỉ có mấy thứ này, thế nhưng nó cũng chỉ là một sợi lông trong những bí mật của Long gia thôi.”
Lawrence vừa nói vừa hơi cúi đầu xuống, trong mắt dâng lên một cảm xúc không nói rõ thành lời.
Năm đó, ông ta chỉ là một họa sĩ nghèo ngao du khắp chốn lại gặp được Long Man Việt. Long Man Việt thích tài năng của ông ta. Còn ông ta lại thích một người phụ nữ có khí chất như Long Man Việt.
Thế nhưng, tiệc vui chóng tàn, Long Nhược Sơ không thích ông ta, thậm chí còn tìm cho Long Man Việt một đối tượng kết hôn khác. Không khéo làm sao, đối tượng kết hôn của cô gái ấy lại là chồng chưa cưới của chính em ruột mình.
Ông ta đã từng khuyên Long Man Việt chạy trốn cùng với mình. Dù sao chỉ cần bọn họ yêu nhau thì chạy tới đâu chẳng được.
Thế nhưng Long Man Việt từ chối. Cô muốn cướp đoạt chồng chưa cưới của em gái mình, từ bỏ ông ta.
Những năm tiếp theo ông ta ôm hận mà sống, cũng chán chường việc vẽ vời. Ngay tại thời điểm ông ta gần như chết đói thì được Zero cứu sống, thậm chí còn cho ông ta một công việc.
Lần này ông ta mượn thân phận của người khác sống tiếp với công việc bác sĩ. Ông ta mất năm năm để ra sức học tất cả những kiến thức Y thuật là để báo đáp Zero, để làm một bác sĩ có thể cứu sống người chết.
Tám năm sau, ông ta quay về Provence, Long Man Việt đã mắc chứng trầm cảm rất nghiêm trọng. Khi đó Long Man Việt vẫn yêu ông ta hơn. Thế nhưng đối với người phụ nữ đã vứt bỏ ông ta, cướp người đàn ông của em gái mình, Lawrence đã chẳng còn chút tình cảm nào, thậm chí còn thấy hận.
Long Man Việt vô cùng ỷ lại vào ông ta, bởi vì trong mắt người đàn ông tên Lạc Vân kia hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ấy. Hoặc nói, ngoài đứa trẻ được sinh ra từ sai lầm của hai người ra thì cô ấy và Lạc Vân cũng không có bất cứ quan hệ gì với nhau.
Long Man Việt nói cho ông ta biết về bí mật của Long gia, nói cô ấy không thể không nghe lời mẹ của mình, muốn ông ta tha thứ cho mình.
Long gia, một gia tộc thần bí suốt mấy ngàn năm, khi ông ta nghe được thì cực kỳ kích động, cho nên ông ta cố ý qua lại thân mật hơn với Long Man Việt chỉ để lấy được nhiều tin tức về Long gia hơn.
Cũng chính khi ấy, Long Man Việt nói cho ông ta biết rằng, mỗi đời Long gia đều có một tông chủ. Ngay từ lúc ra đời thì đứa bé đó đã được rồng bảo vệ thân thể, bảo vệ tâm mạch, bảo vệ sức khỏe.
Mà đúng vào lúc đó thì thứ thuốc mà Zero dùng để duy trì nhịp tim cho Công chúa Delia mất đi tác dụng.
Trùng hợp hơn là con gái của Long Man Ngân ra đời. Đứa trẻ được chọn làm tông chủ định mệnh, vừa sinh ra đã có rồng.
Lawrence lấy được phương pháp giam giữ rồng và cách để rồng bảo vệ tâm mạch từ chỗ Long Mang Việt đã nửa tỉnh nửa điên. Ông ta nói chỉ cần Long Man Việt lấy được rồng của Thủy An Lạc thì ông ta sẽ tha thứ cô.
Long Man Việt làm theo, cô đã giam rồng của Thủy An Lạc xuống dưới đài phun nước, còn ông ta thì biến mất.
Vậy nên ngay sau ngày Thủy An Lạc ra đời, ông ta nghe được tin Long Man Việt nhảy lầu tự sát cũng chẳng đau lòng chút nào.
Lawrence tỉnh lại khỏi dòng ký ức. Ông ta ngẩng đầu nhìn con rồng đã sớm biến thành một con rồng tím trưởng thành. Đây là con rồng do đích thân Long Man Việt giam cầm, thậm chí cả ông ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng thật của con rồng này.
Chú Hạng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường băng, nói: “Còn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết đột ngột của Hạ Lăng, lúc này tuyệt đối không thể ghép tim của Delia vào người cải tạo gen được!”