Sở Ninh Dực nghĩ gì đó rồi liền bảo Mân Hinh đưa tai nghe cho Thủy An Lạc, anh có chuyện cần phải nói với cô.
Mân Hinh bảo anh chờ, sau đó tai nghe vọng ra tiếng bước chân rồi tiếp đó cả tai nghe và mic đều được đặt vào tay Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc đã uống hơi nhiều nên lúc này mặt mũi cũng đã đỏ bừng lên.
Cô vừa nghe thấy giọng nói của Sở Ninh Dực thì liền nằm bò ra quầy bar, cười: “Anh vào đó bình an là được rồi.”
“Em không làm gì sai cả!” Sở Ninh Dực dịu dàng nói.
Giọng nói âm êm ái của Sở Ninh Dực xuyên qua tai nghe truyền ra bên ngoài. Thủy An Lạc vẫn nằm bò ra quầy bar như cũ, bên mặt bị đè xuống đã hơi đỏ lên.
“Em không làm sai! Em biết mình không làm gì sai hết! Em không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp anh hết! Không ai được phép cả!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhắm mắt lại, tay vẫn còn nắm lấy chai rượu đã rỗng từ khi nào.
Sở Ninh Dực nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng của cô. Vì một câu nói của Thủy An Lạc mà khiến trái tim của anh mềm nhũn.
Cô ngốc nhà anh chỉ vì không muốn anh bị tổn thương mà không ngại đắc tội với cả thế giới này.
“Anh Cả, Lạc Lạc ngủ mất rồi, hai người nhớ cẩn thận một chút!” Mân Hinh nhỏ giọng nói.
Sở Ninh Dực “ừ” một tiếng, sau khi tai nghe không còn tiếng gì nữa, Sở Ninh Dực đứng một lát rồi mới đuổi theo An Phong Dương.
Lúc này An Phong Dương đang ngồi xổm lắng nghe âm thanh từ bốn phía, thấy Sở Ninh Dực bước tới liền nói: “Cả cái thành phố A đều biết Sở Ninh Dực chiều vợ đến vô độ, nhưng Em Đẹp Gái cũng vì cậu mà dùng hết mưu kế của mình rồi.”
“Nói nhiều!” Sở Ninh Dực trừng mắt nhìn An Phong Dương một cái: “Trước khi trời sáng phải tìm bằng được địa điểm cụ thể của căn cứ mới được, tới hừng đông bọn họ sẽ tấn công!”
An Phong Dương hơi nhún vai, tỏ ý mình sẽ cố gắng hết sức.
“Hầm băng của mẹ Phong Tứ ở chỗ nào thế? Nghe nói là một mỹ nhân tuyệt sắc, cứ nhìn Tiểu Bất Điểm mà xem, rốt cuộc mẹ đẻ của cậu ta phải đẹp đến cỡ nào nữa?” An Phong Dương nổi máu hóng hớt nói.
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn An Phong Dương: “Ở cách đài phun phía trước không xa, nhưng bây giờ mà vào đó thì chẳng khác nào tìm chết.”
“Hử?” Bàn chân vừa mới nhấc lên của An Phong Dương lại đặt xuống, nói: “Chẳng phải đó là một chỗ an toàn sao?”
“Nhưng nếu vị Công chúa Delia kia có liên quan tới chuyện này thì sao?” Trước khi đi, Sở Ninh Dực còn chưa nói gì với Phong Phong, vì anh không muốn kiếm chuyện.
An Phong Dương: “...”
Sở Ninh Dực đi về phía ngược lại với đài phun rồi nói: “Dựa theo lời của thím Vu thì vì Công chúa Delia đã phát hiện ra căn cứ bí mật cho nên mới bị một nhà lão Bá tước và căn cứ liên thủ giết chết! Có điều hiện giờ nhà lão Bá tước đã biến mất nên không ai biết được sự thực có phải như vậy hay không? Mà nếu căn cứ ở đảo Kim Cương thì vì sao bọn họ phải lao tâm khổ tứ đi giữ mạng sống của một người phụ nữ biết được bí mật của bọn họ làm gì?”
An Phong Dương nhíu mày bám theo.
“Nói cũng phải, nếu như căn cứ nằm ở đảo Kim Cương thì ở đây hắn là lớn nhất. Nếu vị Công chúa này đã biết sự thật thì giết người diệt khẩu mới là cách tốt nhất.” An Phong Dương nói rồi lại kiểm tra mọi thứ xung quanh.
Sở Ninh Dực dừng bước, quay lại nhìn An Phong Dương, nói: “Cậu vừa nói cái gì?”
An Phong Dương nhìn Sở Ninh Dực rồi đưa tay xoa xoa chóp mũi của mình: “Giết người diệt khẩu luôn.”
“Không phải.”
“Hắn là lớn nhất ở căn cứ?” An Phong Dương nhớ hình như anh mới nói như vậy.
Sở Ninh Dực nhíu mày, quay đầu nhìn về phía đài phun nước: “Tôi nghĩ là tôi biết rồi.”
“Biết cái gì cơ?” An Phong Dương cảm thấy càng ngày càng chẳng hiểu Sở Ninh Dực nói gì cả.
Sở Ninh Dực đưa tay chỉ về đài phun: “Nơi đó chính là trung tâm của căn cứ.”