Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao thế?”
“Janis tìm tới nơi rồi, còn Cố Minh Hạo thì kể chuyện hồi còn nhỏ với tao.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm gối, vùi người vào sofa: “Nhưng mà hắn lại không hề biết rằng, Thủy An Lạc không chỉ đơn giản là tính tình không tốt, mà còn rất xấu xa nữa. Trên thế gian này, nếu ai dám gây tổn thương tới Sở Ninh Dực thì cô ấy đều sẽ không mềm lòng.”
Mân Hinh và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, đồng thời yên lặng không lên tiếng.
Thủy An Lạc ôm gối nhìn về một phía nào đó, trong mắt có chút mơ màng.
Cố Minh Hạo đứng bên cửa sổ nhìn di động đã bị dập tắt, nó vang lên những âm thanh tút tút tút đi kèm với tiếng bước chân đi lên cầu thang, càng ngày càng gần.
Cố Minh Hạo cất di động đi rồi đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn người đang bước vào.
Hắn muốn thử nhìn xem, lần này Janis sẽ dùng cách gì để đối phó với hắn.
Janis chỉ đến một mình, Cố Minh Hạo và hắn nhìn thẳng vào nhau.
Janis hơi hơi cong môi, nụ cười mang theo một chút khinh thường.
Cố Minh Hạo từ từ bước tới, nói: “Janis, đây không phải là nơi mà mày nên tới.”
Janis nghịch nghịch di động của mình, vẻ cợt nhả hiện hữu giữa hai hàng lông mày: “Hôm nay, người của tao tìm được một đoạn video rất hay ho trong máy của Sở Ninh Dực, tao nghĩ chắc mày sẽ có hứng thú đấy.”
Người của tao?
Janis cố tình nhấn mạnh ba chữ “người của tao” như thể hắn thực sự không biết đám người kia trước đây đều là người của Cố Minh Hạo.
Hoặc có thể là hắn cố tình nói như vậy.
Cố Minh Hạo cười khẩy: “Tao chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì của mày hết.”
“Đây là một đoạn clip mà ngay cả Zero xem được cũng cảm thấy hứng thú đấy, có khi bây giờ ông ta còn đang nhìn mày đó!” Janis mỉm cười nói, sau đó chỉ một điểm màu đỏ bên ngoài cách đó không xa.
Cố Minh Hạo siết chặt hai tay lại rồi lướt qua Janis định rời đi.
“Trước đây trong căn nhà này, có một đứa trẻ đã có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương thật.” Janis vẫn nghịch chiếc điện thoại trong tay mình, rõ ràng hắn cũng cảm nhận được rằng người kia đang dần cứng người lại.
***
Tại Thấm Tâm Viên.
Lúc mọi người chuẩn bị thở phào một cái thì Thủy An Lạc đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía tủ rượu. Cô mở tủ ra rồi lấy bừa một chai rượu, sau đó ngồi xuống quầy bar uống rượu.
Kiều Nhã Nguyễn và Mân Hinh lại nhìn nhau, ngón tay đang đặt trên bàn phím của Mân Hinh cũng thu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nói bản thân xấu xa, thế nhưng lại không chịu buông tha cho chính mình.
Khi cô sử dụng thủ đoạn thì không nể nang bất cứ ai.
Thế nhưng đến thời điểm cô tự trách cứ bản thân mình thì cũng chưa bao giờ tự tìm lấy một cái lý do, một cái cớ khiến bản thân thoải mái hơn.
Thủy An Lạc uống rượu, ánh mắt nhìn thẳng về phía tủ rượu trước mắt.
Cô không làm gì sai cả, mỗi một bước hành động của cô đều là chính xác.
Mặc kệ Cố Minh Hạo có đau khổ như thế nào, mặc kệ hắn thành ra bộ dạng gì cũng đều do hắn tự chuốc lấy.
Không thể trách cứ ai hết.
Sau khi Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương hạ cánh xuống đảo Kim Cương thì việc đầu tiên là tìm một chỗ an toàn.
Vậy nên lúc âm thanh truyền đến được tai nghe của Mân Hinh thì anh và An Phong Dương đang đến gần đài phun nước. Do vụ nổ trước đây nên rất nhiều công trình kiến trúc trên đảo bị phá hỏng, như vậy cũng khá là an toàn, đỡ gặp phải các tình huống rắc rối hơn.
Sở Ninh Dực nghe Mân Hinh nói xong thì bước chân hơi khựng lại, không tiếp tục bước về phía trước.
An Phong Dương thấy anh dừng lại liền quay đầu nhìn về phía anh, dường như đang hỏi xem anh bị làm sao?
Sở Ninh Dực dựa người vào một tảng đá lớn bị vụ nổ làm rơi xuống, sau đó nhíu mày nói: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Vẫn đang uống, chắc là em ấy đang tự trách, vừa nãy Cố Minh Hạo có gọi điện cho em ấy, nói chuyện đến tận lúc Janis xuất hiện mới thôi.” Mân Hinh lo lắng nói.
An Phong Dương nghĩ thoáng qua liền biết chuyện gì đã xảy ra nên lại tiếp tục dò đường.