Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên cổ cô, “Yên tâm, chỉ cần em để Thủy Tâm Cơ login, tuyệt đối sẽ không có sai sót gì. Anh nói rồi, cô ấy xuất hiện, cho dù là anh, e là cũng chỉ có thể gỡ hòa.”
Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, lại bị Sở Ninh Dực đập cho một cái.
“Lần cuối cùng, sau này những gì anh nói tuyệt đối sẽ không thay đổi.” Sở Ninh Dực biết cô định nói gì, nhưng lần này anh không thể phân thân được, cho nên chỉ có thể khiến Thủy Tâm Cơ xuất hiện, sau đó cô muốn não tàn thế nào cũng được, nhưng hiện giờ thì không được.
Thủy An Lạc cười khanh khách, nhìn Sở Ninh Dực bước vào phòng tắm, “Này, em hẹn bọn họ ba giờ chiều đến, chúng ta có nên tới đó trước không? Nếu muốn ở lại qua đêm thì để em nói với chị Mân Hinh một tiếng, chị ấy phải chăm sóc bọn trẻ.”
“Sáng mai chúng ta sẽ đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền đóng cửa phòng tắm lại.
Thủy An Lạc thả chiếc khăn bông lên bàn, bước đến cạnh giường vén chăn lên, lật chăn lên liền thấy Bánh Bao Đậu đang ngủ rất ngon lành, chân gác lên gối đầu hướng xuống dưới.
Thủy An Lạc bế cô bé lên, đặt cô bé nằm ngay ngắn, “Bé ngoan của mẹ, sao con lại ngủ thành cái dạng này hả?”
Bánh Bao Đậu vẫn ngủ say li bì, mặc cho mẹ mình di chuyển cũng không hay biết.
Thủy An Lạc đặt cô bé nằm xong mới ngồi xuống giường, vươn tay cầm lấy di động, lướt weibo. Dạo này toàn là tin tức về những bộ phim mới, Vương Phi sắp lên sóng, bộ cổ trang này ra mắt vào dịp Tết Nguyên Đán, cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
“Đúng rồi, em vừa nhớ ra, ngày kia có cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo Bối, anh hứa với con là sẽ đi rồi đấy nhé.” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Sở Ninh Dực đang tắm liền dừng lại, anh gần như đã quên mất chuyện này, nếu là ngày kia thì chắc là kịp.
Thủy An Lạc không nghe thấy anh trả lời nhưng cô biết anh đã nghe được nên cũng không nói gì thêm mà tiếp tục lướt weibo.
Thủy An Lạc nghĩ, có người dạo này chắc tâm trạng tốt lắm, đến nội dung cập nhật trên weibo cũng có thể nhìn ra được.
Trên weibo của Phong Phong chỉ đăng poster tuyên truyền cho phim mà thôi. Triệu Uyển Uyển tuy cũng đăng, nhưng lại có thêm một câu: Cảm ơn.
Triệu Uyển Uyển muốn cảm ơn ân nhân, đáng tiếc là có người không muốn nhận ân tình này.
Tiểu Sư Niệm nói, bởi vì Triệu Uyển Uyển là dì ruột của cô bé, cho nên cả cô và ba đều nói chuyện giống nhau, đó chính là bọn họ không có quan hệ gì cả.
Kỳ thực, Thủy An Lạc có thể hiểu được Triệu Uyển Uyển. Dù sao, Sư Hạ Dương cũng là anh rể của cô ấy, tuy rằng chưa kết hôn nhưng cũng là ba của cháu mình, có lẽ cô ấy không vượt qua được cửa ải của chính bản thân mình, cho nên mới chọn cách buông tay.
Còn Sư Hạ Dương lại càng thấy có lỗi với Triệu Dương Dương, cho nên mới chọn cách không thừa nhận.
Tuy rằng chẳng có vấn đề gì, dù sao Triệu Dương Dương cũng đã mất rồi, nhưng hai người này đều không muốn tiến lên một bước thì chẳng ai giúp được họ cả.
Chỉ tiếc cho Tiểu Sư Niệm, hiếm hoi lắm mới tìm được một người để yêu quý, lại không thể làm mẹ mình được.
Sở Ninh Dực đi ra liền thấy Thủy An Lạc đang ôm di động ngẩn ngơ. Anh bước tới nhìn lướt qua di động của cô, “Đang xem gì thế?”
“Em đang nghĩ đến Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển, hai người bọn họ thực sự không còn gì nữa à?” Thủy An Lạc đặt di động xuống, nhìn Sở Ninh Dực.
“Chuyện tình cảm, như người uống nước, nóng lạnh tự biết, chẳng ai có quyền can thiệp vào.” Sở Ninh Dực nói, vén chăn lên giường, “Em đừng quan tâm lắm chuyện như vậy nữa.”
Thủy An Lạc nằm xuống, kéo chăn đến dưới cằm, “Em không muốn quan tâm, chẳng qua là cảm thấy hơi đáng tiếc thôi. Dù sao nếu Triệu Uyển Uyển làm mẹ của Tiểu Sư Niệm thì sẽ không có chuyện ngược đãi trẻ con, mẹ kế bây giờ cũng khó làm lắm.”