Thủy An Lạc biết, cái miệng của Sở Ninh Dực kín hơn bất cứ kẻ nào, đúng thực là còn 502 hơn cả 502, cho nên Thủy An Lạc không hỏi nữa, đến lúc cô cần biết, tự nhiên sẽ biết.
Đến tối, Thủy An Lạc dỗ bọn trẻ đi ngủ, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đứng hút thuốc ngoài hành lang. Đây là thứ bọn họ đã cai mấy năm nay, giờ cũng rất ít khi hút.
An Phong Dương tựa bên cửa sổ, rít mạnh một hơi, sau đó mới nói: “Cậu chắc chứ? Chỉ thông qua miêu tả của A Sơ thôi à?”
“Không đến trăm phần trăm, nhưng tám mươi phần trăm thì có, giờ tôi cũng chỉ có thể nghĩ đến ông ta.” Sở Ninh Dực nói, kẹp điếu thuốc giữa đầu ngón tay, nhìn những ánh đèn rực rỡ bên ngoài.
An Phong Dương hơi cúi đầu, búng điếu thuốc, ho khan một tiếng, lâu lắm rồi không hút thuốc, lúc này lại thấy không quen.
Sở Ninh Dực nhìn về phía anh, nói: “Cách làm này tuy mạo hiểm, nhưng cũng là một cách hay. Dù sao chúng ta cũng muốn thắng trong yên ổn, ông ta hẳn cũng muốn như vậy. Chúng ta đột nhiên ra tay, trái lại sẽ khiến ông ta không kịp trở tay.”
“Không phải tôi muốn nói đến chuyện này.” An Phong Dương nói, cũng quay người nhìn về phía ngoài, “Nếu người kia không phải chú Hạng, nếu chuyện này thất bại, hai cái nếu như này đều xảy ra, có thể chúng ta sẽ không thể vực dậy được nữa.” An Phong Dương nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực vứt điếu thuốc trong tay vào thùng rác bên cạnh, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, “Nhưng càng kéo dài thời gian, cô ấy sẽ càng hoài nghi. Chú Hạng đối với cô ấy có một ý nghĩa đặc biệt. Ông ta là người thầy đầu tiên mà cô ấy học thành tài, hơn nữa cũng là người thầy đầu tiên dốc lòng dạy dỗ cô ấy, tình cảm của cô ấy đối với chú Hạng vẫn rất sâu đậm.”
An Phong Dương hơi cúi đầu, đã rõ ràng với cách làm của Sở Ninh Dực. Anh không muốn để Thủy An Lạc đau lòng. Dù sao nếu Thủy An Lạc biết được thì nhất định sẽ chịu một cú sốc lớn.
An Phong Dương vứt điếu thuốc trong tay xuống, sau đó dùng chân dụi tắt, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Vậy làm đi.”
Sở Ninh Dực nhìn về phía An Phong Dương, khóe miệng hơi nhướng lên, sau đó đập tay với người bạn của mình.
Chờ đến khi mùi thuốc lá trên người bay hết Sở Ninh Dực và An Phong Dương mới ai về nhà nấy. Lúc đi tới cửa, Sở Ninh Dực đột nhiên gọi anh lại, “Mấy ngày tới chịu khó ở bên cạnh Mân Hinh nhiều hơn, dạo này cô ấy cũng bị hoảng sợ không ít.”
An Phong Dương gật đầu, đó là việc đương nhiên, mấy ngày nay tâm trạng của vợ anh không được tốt, anh nhất định phải ở bên cạnh cô ấy chứ.
Lúc Sở Ninh Dực quay về, Thủy An Lạc đã tắm xong, đang lau tóc.
“Ai da, tâm sự với tình nhân bé nhỏ xong rồi đấy à?” Thủy An Lạc nói, nhìn người đàn ông vừa bước vào qua gương.
Sở Ninh Dực vò cái đầu ướt nhẹp của cô một cái, sau đó cầm lấy khăn bông giúp cô lau tóc, “Bàn với cậu ấy chuyện mấy ngày nữa xuất phát.”
“Gì cơ? Mấy ngày nữa?” Thủy An Lạc tiếp tục sửng sốt, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó tin, “Hôm trước không phải anh nói chờ chuyện Cố Minh Hạo chấm dứt rồi mới đi sao?”
Sở Ninh Dực thong thả lau tóc cho cô, thản nhiên nói: “Chuyện này giao cho em đi, Thủy Tâm Cơ cũng nên online rồi, logout lâu quá sẽ bị rỉ mất đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh mới rỉ ấy.
Cả nhà anh đều bị rỉ hết!
Không đúng, không đúng, cả nhà anh ấy hình như cũng bao gồm cả cô nữa, cho nên không nên lôi cả nhà anh ra mắng thì hơn, chỉ nên mắng anh bị rỉ thôi.
“Anh tin em thật à, không sợ em làm hỏng chuyện, hại các anh sao?” Thủy An Lạc cười nhạt nói, dù sao chuyện này không ai nói rõ trước được.