Sở Ninh Dực đưa hai tay nâng mông cô, nhướng mày nhìn người nào đó đang ầm ĩ đòi được trao giải.
“Đi xuống dưới đấy với hắn ta lâu thế, nói những gì rồi?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
“Nói xấu anh đấy, hay là em không làm bác sĩ nữa, đi đóng phim nhé.” Thủy An Lạc nheo mắt cười.
Sở Ninh Dực ôm cô, nhìn gương mặt của cô, “Diễn xuất bùng nổ, nhưng không bù đắp nổi cho khuôn mặt này.”
Thủy An Lạc, “...”
Thủy An Lạc tức giận nhảy từ trên người Sở Ninh Dực xuống đất, “Tuyệt giao, tuyệt giao, em muốn tuyệt giao với anh trong ba phút.”
Sở Ninh Dực không có động thái gì, ôm chặt người vừa nhảy xuống vào lòng, “Tư thế mới không? Có thể thử, nhưng anh đảm bảo ba phút tuyệt đối không đủ.”
Thủy An Lạc muốn hộc máu, trực tiếp phun thẳng một ngụm máu lên đầu người đàn ông đen tối hở ra là nghĩ bậy này.
Mà Thủy An Lạc không hề đoán sai, thang máy xuống tới tầng hai mươi mốt, Cố Minh Hạo bước vào.
Cố Minh Hạo nhìn Viện trưởng Lưu. Viện trưởng Lưu mỉm cười, gật đầu với hắn, sau đó tiếp tục nhìn đồng hồ, có thể thấy cô đang rất vội.
“Cô là Viện trưởng Lưu phải không, tôi có nghe Lạc Lạc nhắc tới cô.” Cố Minh Hạo mở lời trước.
Ánh mắt của Viện trưởng Lưu cuối cùng cũng rời khỏi đồng hồ chuyển tới Cố Minh Hạo. Cô khẽ gật đầu, nhìn Cố Minh Hạo, “Anh là...?”
“Tôi là bạn của Lạc Lạc, cũng sống ở đây. Nghe nói cô tới tái khám cho Sở tổng, không biết kết quả thế nào rồi?” Cố Minh Hạo nói xong còn bồi thêm một câu, “Nếu không tiện nói thì thôi vậy, khi nào về tôi qua thăm anh ấy cũng được.”
Viện trưởng Lưu chạm nhẹ lên gọng kính, dường như ban nãy có thấy hắn và Thủy An Lạc đứng cạnh nhau, “Không có gì không nói được, anh Sở hồi phục rất tốt, dây thần kinh đã được đả thông, bây giờ đã có thể hồi phục chức năng, qua một thời gian nữa là khỏi hẳn thôi.”
“Thần kinh thông rồi?” Cố Minh Hạo không nhịn được mà bật ra một câu nhắc lại, cho nên ý của câu này là, chân của Sở Ninh Dực đã khỏi thật rồi?
Thang máy xuống đến tầng một, Viện trưởng Lưu bước ra ngoài, Cố Minh Hạo không bước ra mà đợi thang máy đóng lại một lần nữa.
Sở Ninh Dực khỏi rồi?
Là bây giờ mới khỏi, hay đã khỏi lâu rồi?
Thang máy từ từ lên cao, sắc mặt của Cố Minh Hạo càng lúc càng khó coi.
Thủy An Lạc nằm rạp bên cửa sổ tầng hai mươi hai nhìn giáo sư Lưu rời khỏi khu nhà, không khỏi bật ra câu hỏi, “Bây giờ Cố Minh Hạo chắc đã biết chuyện chân của anh đã được đả thông dây thần kinh rồi, anh đoán xem hắn có tới tìm em không?”
Thủy An Lạc vừa nói xong, chiếc điện thoại cô để trên bàn bỗng vang lên âm báo tin nhắn tới.
Sở Ninh Dực tiện tay cầm lên xem, là tin nhắn wechat.
Thủy An Lạc nhảy tới, nhìn Sở Ninh Dực nhập mật mã, mở khóa màn hình, sau đó một dòng tin nhắn trên màn hình lập tức đập vào mắt.
[Cố Minh Hạo: Kết quả kiểm tra thế nào rồi?]
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, như đang hỏi anh, câu này phải trả lời thế nào?
Chắc chắn hắn đã biết được kết quả, cho nên không thể nói dối được, nếu không sẽ là giả.
Thủy An Lạc nghĩ ngợi, Sở Ninh Dực đã bắt đầu gõ chữ. Thủy An Lạc thò cổ nhìn sang, muốn xem xem Sở Ninh Dực trả lời hắn thế nào.
[Thủy An Lạc: Cũng coi như tin tốt.]
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: Anh ra vẻ lạnh nhạt thế làm gì? Nói thẳng nói thật là xong mà.
Sở Ninh Dực: Em không hiểu đâu.
Thủy An Lạc: Có mình anh hiểu!
[Cố Minh Hạo: Cũng coi như tin tốt? Nói vậy thì chắc hẳn là một tin tốt rồi.]
Thủy An Lạc cười ha hả, “Hai người đang tranh giải Oscar đấy à?”
Thủy An Lạc nói xong, cầm lấy điện thoại, bắt đầu gõ câu trả lời.
Sở Ninh Dực sờ huyệt thái dương, nhìn người phụ nữ đang đề phòng mình này, không biết cô ấy có thể gõ ra câu gì đây?