Không, chắc chắn là cô ấy đã biết rồi.
Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ, nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải lấy được quyền chọn người, như thế mới có thể gài người của mình vào được.
Ban đầu ký với Sở Ninh Dực hợp đồng như thế là vì hắn hoàn toàn không nghĩ rằng, có một ngày mình bị dồn đến bước đường cùng thế này.
Chính Sở Ninh Dực đã dồn hắn đến tình cảnh này, sớm muộn gì cũng có ngày hắn trả lại bằng đủ.
Thủy An Lạc tới chào hỏi Viện trưởng Lưu. Cô bảo chú Sở chờ, còn mình thì dẫn Viện trưởng Lưu lên nhà.
Thủy An Lạc ấn nút thang máy, chờ cho thang máy chạy xuống.
“Lần trước châm cứu kết quả thế nào?” Viện trưởng Lưu mở lời.
Khóe miệng Thủy An Lạc co rút, châm sai rồi có tính không?
Cũng may là châm sai, nếu không Sở Ninh Dực cũng không đứng lên nổi.
“Tôi cảm thấy kinh mạch của anh ấy đã được đả thông rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn chưa đứng lên được, vẫn không có cảm giác gì cả.” Thủy An Lạc thất vọng trả lời.
Viện trưởng Lưu nghe cô nói vậy, theo cô vào thang máy, “Chuyện này cũng có khả năng, kinh mạch đã thông rồi, nhưng não bộ vẫn chưa truyền được mệnh lệnh xuống dưới, cho nên cần phải từ từ mới tốt lên được.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Cũng lâu thế rồi, tôi cũng nghĩ thoáng hơn rồi.” Thủy An Lạc nói xong, âm thầm thở hắt ra.
Lễ trao giải Oscar nợ cô một bức tượng vàng tí hon.
Cả ngày hôm nay, một mình cô phải tự biên tự diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.
Thang máy lên tới tầng hai mươi hai, Thủy An Lạc mời Viện trưởng Lưu vào nhà. Sở Ninh Dực đang ngồi trên xe lăn đọc sách ở phòng khách, khoảng thời gian này là giờ ngủ trưa của đám nhỏ, trong nhà rất yên tĩnh.
Sau khi Thủy An Lạc lên nhà, cô nghiến răng trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, vở kịch của cô vẫn chưa diễn xong, anh đã gọi cô lên rồi.
Sở Ninh Dực dịu dàng mỉm cười, bắt anh đợi tới tận ba giờ, anh sợ anh không kiềm chế được lại chạy xuống nhà tẩn cho tên kia một trận mất.
“Viện trưởng Lưu, lại làm phiền Viện trưởng rồi.” Sở Ninh Dực vào đầu với vẻ khách khí.
Viện trưởng Lưu mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, ngồi xuống chiếc ghế mà Thủy An Lạc mang tới, bắt mạch cho Sở Ninh Dực, “Sở tổng khách khí quá.” Viện trưởng Lưu nói xong, vừa bắt mạch vừa nhíu mày. “Các dây thần kinh đã thông hết rồi.” Viện trưởng Lưu nói xong, gõ nhẹ lên chân của Sở Ninh Dực, “Có cảm giác không?”
Sở Ninh Dực điềm tĩnh lắc đầu, như thể thực sự không có cảm giác gì vậy.
Thủy An Lạc xuống bếp rót nước. Ở phương diện này, anh Sở cũng là nhân vật mang tầm cỡ Ảnh đế đấy.
“Viện trưởng, uống ly nước trước đã.” Thủy An Lạc đặt cốc nước lên bàn, đi tới sau lưng Sở Ninh Dực, đặt tay lên vai anh.
Viện trưởng Lưu vẫn còn tò mò, cầm kim châm ra châm thử vào mấy huyệt vị trên chân của Sở Ninh Dực, sau đó ngẩng đầu lên, “Những dây thần kinh bị đóng thật sự đã được đả thông rồi, việc hồi phục hoàn toàn có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi, cứ từ từ vậy.” Viện trưởng Lưu nói xong, rút kim ra, “Thông rồi là chuyện tốt.”
Tuy rằng cô cũng rất tò mò, lẽ nào phương pháp ấy có tác dụng thật sao?
Thủy An Lạc nói với vẻ xúc động, “Có phải bắt đầu từ bây giờ, có thể thực hiện một số bài tập đơn giản rồi không?”
“Cũng được, mỗi ngày kiên trì đi vài bước, ổn ổn rồi thì sẽ nhanh hơn.” Viện trưởng Lưu nói xong, nước cũng chưa uống ngụm nào đã phải rời đi, cô vẫn còn có vài việc ở trường.
Thủy An Lạc tiễn người ra cửa, tiễn đến tận thang máy, “Viện trưởng nói vậy là tôi yên tâm rồi, cảm ơn Viện trưởng. Tôi bảo người đợi Viện trưởng ở dưới nhà, để chú ấy đưa cô về.”
“Được rồi, cũng nhờ công của cô cả, sau này tiếp tục chăm sóc cậu ấy nhé.” Viện trưởng Lưu cười nói.
Thủy An Lạc nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, kêu lên “oh yeah” rồi chạy về, sau khi đóng cửa lại, lập tức nhảy thẳng lên người Sở Ninh Dực, “Bây giờ Cố Minh Hạo chắc chắn đang ở trong thang máy đợi Viện trưởng Lưu đó, mau trao giải Oscar cho em đi.”