Tiểu Sư Niệm nghe Triệu Uyển Uyển nói vậy thì có chút không vui.
“Có phải cô không còn thích ba con nữa rồi đúng không?” Tiểu Sư Niệm buồn bực nói.
Triệu Uyển Uyển lại kéo bé con dựa vào vai của mình: “Niệm Niệm à, cô mãi mãi là cô của con mà, chuyện này không liên quan gì tới ba con hết.”
“Đó là cô không thích ba con nữa rồi!” Tiểu Sư Niệm rầu rĩ đáp lại.
Triệu Uyển Uyển thở dài, không phải cô không thích mà là không thể thích.
Cô không thể thích anh rể của mình, tuyệt đối không thể.
Triệu Uyển Uyển nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Sư Niệm, đồng thời cũng hôn lên đầu nhỏ của cô bé: “Niệm Niệm à, cô sẽ yêu con mãi mãi mà!” Yêu con cả phần của mẹ con nữa.
Tiểu Sư Niệm buồn buồn, dựa vào lòng Triệu Uyển Uyển không lên tiếng.
Vất vả lắm mới tìm được một người thích ba bé mà bé cũng thích, thế nhưng bây giờ người ta không thích ba bé nữa rồi, nhất định là vì cảm thấy ba bé không thú vị.
Thật phiền phức quá đi!
Buổi chiều Sư Hạ Dương tới đón Tiểu Sư Niệm, anh ta vẫn không vào thăm Triệu Uyển Uyển. Tiểu Sư Niệm cõng cặp sách nhỏ của mình bò bò vào xe rồi tức giận hầm hầm, nói: “Tránh cái gì mà tránh, cô Uyển Uyển không còn thích ba nữa rồi!” Tiểu Sư Niệm rất tức giận, cực kỳ tức giận.
Sư Hạ Dương khựng lại một chút rồi cho xe chạy. Anh nhìn Tiểu Sư Niệm đang nằm sấp ở băng ghế sau mà bả vai vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, trái tim bỗng dưng đau thắt lại.
Con bé này muốn một người mẹ, nhưng ai cũng có thể chỉ trừ Triệu Uyển Uyển là không được.
“Niệm Niệm, cô ấy với ba không có quan hệ gì thì cô ấy vẫn là cô của con.” Sư Hạ Dương khuyên lơn.
“Cả hai người đều y như nhau, cô Uyển Uyển cũng nói y hệt như ba vậy, người lớn đều như thế cả!” Tiểu Sư Niệm òa khóc, lớn tiếng trách mắng.
Sư Hạ Dương nhìn con gái khóc nấc lên. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy con gái mình khóc đến như vậy. Trước đây cho dù có bị bạn nhỏ khác bắt nạt Tiểu Sư Niệm cũng sẽ nhào tới đánh lại chứ không hề khóc.
Sư Hạ Dương dừng xe lại bên đường rồi ôm lấy Tiểu Sư Niệm từ ghế sau, đặt bé lên đùi mình: “Niệm Niệm, có một số việc cho dù bây giờ ba có giải thích cho con thì con cũng không hiểu được. Cô Uyển Uyển là cô của con, cả đời này cũng không thay đổi được!”
“Người lớn đều nói như vậy cả, đều nói bọn con chẳng hiểu gì.” Tiểu Sư Niệm vừa khịt mũi vừa lớn giọng nói.
“Cô Uyển Uyển là dì ruột của con, là em gái ruột của mẹ con!” Sư Hạ Dương nhìn con gái của mình rồi nói một cách nghiêm túc.
Nước mắt của Tiểu Sư Niệm lập tức ngừng lại, ánh mắt bàng hoàng không tin nổi chiếu thẳng vào ba mình.
Sư Hạ Dương đưa tay xoa đầu con gái, chờ bé con phản ứng lại.
“Ba lừa con, tại sao trước đây ba không nói?” Tiểu Sư Niệm tỉnh táo lại rồi lập tức lớn tiếng nói.
“Ba cũng chỉ vừa mới biết thôi. Niệm Niệm, con không thể làm như vậy, chuyện này cũng không hề công bằng đối với mẹ của con!” Sư Hạ Dương nghiêm túc nói.
Tiểu Sư Niệm hơi trề môi ra rồi tự mình bò ra băng ghế sau. Lượng tin tức này hơi lớn, để bé yên lặng tiêu hóa một cái đã.
Cô Uyển Uyển là dì ruột của bé, là em gái của mẹ bé, vậy nên mới không thể ở bên ba bé được.
Sư Hạ Dương nhìn con gái nằm sấp ở băng ghế sau đang nhỏ giọng khóc thầm liền thở dài một cái, sau đó mới cho xe rời đi.
Tiểu Sư Niệm cứ nằm sấp như thế cho đến tận cửa quân bộ thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương: “Con muốn tới chỗ Ba Đẹp Trai và Tiểu Bất Điểm ở một thời gian ngắn!”
Sư Hạ Dương khựng lại một chút rồi dừng xe, anh ta quay đầu nhìn đôi mắt đỏ bừng của con gái mình.
“Niệm Niệm...”
“Con đã mất đi một người mẹ rồi, ba không thể để con đau lòng một chút được sao?” Tiểu Sư Niệm lớn tiếng nói.