Sở tổng lại cảm thấy rất nghi ngờ câu nói này, nhưng mà xét đến nhiệm vụ này chỉ là đưa một quyển sổ nên anh cũng không nghi ngờ nữa.
Sở Ninh Dực khép tài liệu lại sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống đùi mình: “Anh định đem Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối.”
“Nó còn quá nhỏ!” Thủy An Lạc khiếp sợ nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Anh không bảo bây giờ thằng bé phải làm việc luôn. Sở Thị vẫn sẽ tiếp tục quản lý, chỉ là trên danh nghĩa nó không còn thuộc về Sở Thị nữa thôi.”
“Tại sao?” Thủy An Lạc khó hiểu.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa mũi của cô: “Viễn Tường là do ông của em sáng lập, thế nhưng đến khi vào tay ba của em thì lại trở thành một tấm bình phong. Mấy năm nay Viễn Tường nằm dưới trướng của Sở Thị cũng đã đi vào quy luật rồi! Trong tương lai, chắc chắn phải để Sở Thị lại cho Bánh Bao Rau, vậy nên chẳng thà để Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối ngay từ bây giờ!”
“Anh sợ hai anh em chúng nó tranh đoạt gia sản sao?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng.
“Nói đùa, con của bản thiếu gia đây sao có thể làm mấy trò đó được? Công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường để lại cho Tiểu Bảo Bối, sớm muộn gì thằng bé cũng phải dùng đến thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi trừng phạt cô bằng cách nhéo mũi.
Thủy An Lạc giùng giằng cắn anh một cái, lại đẩy tay anh ra: “Biết rồi, biết rồi, cái gì tốt nhất cũng phải để lại cho đứa con lớn nhất của anh, cái sản nghiệp này anh cũng chẳng ham hố gì.”
“Lại nói vớ vẩn.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đẩy cô đứng dậy.
Thủy An Lạc đứng lên rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực cũng đã đứng dậy theo: “Em bảo này, cái chân này của anh mà giả vờ tiếp thì giả tạo quá, động tĩnh ngày hôm qua lớn như thế, anh nghĩ ai cũng là kẻ ngu chắc?”
Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên: “Đến thời điểm phải đứng lên rồi, nhưng vẫn còn thiếu một cơ hội.”
“Hửm?” Thủy An Lạc khó hiểu, cái này còn cần cơ hội gì nữa?
Sở Ninh Dực không trả lời cô mà chỉ kéo cô đi ra ngoài.
***
Bệnh viện.
Sau khi Triệu Uyển Uyển được cứu về thì không nói chuyện nhiều.
Tiểu Sư Niệm được Sư Hạ Dương đưa đến bệnh viện nhưng anh ta lại không hề tới lần nào.
Tiểu Sư Niệm rất lo lắng cho sức khỏe của Triệu Uyển Uyển, luôn miệng hỏi cô cảm thấy thế nào.
Triệu Uyển Uyển tựa lưng vào giường nhìn cô bé con lo lắng cho mình đang đứng bên giường. Thảo nào lần đầu tiên trông thấy đứa bé này cô đã thấy thích, bởi vì đây chính là đứa con do chị của cô sinh ra, là đứa con do người chị ruột thịt của cô sinh ra.
“Cô ơi, cô có khỏe không? Mấy hôm trước ba con nói cô không thể gặp người khác, vậy nên ba con cũng không cho con tới thăm cô!” Tiểu Sư niệm cẩn thận nắm tay Triệu Uyển Uyển khẽ hỏi han.
Triệu Uyển Uyển dùng tay kia vuốt ve đầu của Tiểu Sư Niệm: “Cô không sao, con cho cô ôm con một cái có được không?” Triệu Uyển Uyển nói rồi cố gắng nhịn xuống cảm giác cay xè nơi sống mũi.
Tiểu Sư Niệm nhanh tay nhanh chân bò lên giường rồi cẩn thận ôm lấy Triệu Uyển Uyển.
Triệu Uyển Uyển cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé rồi ôm bé thật chặt.
Lúc cô bị lạc thì không nhớ được bất cứ điều gì. Chị của cô tìm cô suốt nhiều năm như vậy, chịu tội nhiều như thế mà cô chẳng hề biết cái gì.
Mà người mà cô yêu lại là anh rể của mình, thật là đáng buồn!
“Cô ơi, có phải vết thương của cô lại đau rồi không?” Tiểu Sư Niệm muốn đứng dậy nhưng lại bị Triệu Uyển Uyển ôm ghì lấy thật chặt.
“Cô không sao cả, cô chỉ muốn ôm con một cái thôi!” Triệu Uyển Uyển nói rồi cúi đầu hôn lên trán cô bé.
Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Sư Niệm nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Uyển Uyển, cẩn thận dựa vào lòng cô: “Cô ơi, có phải cô thấy ba con không đến thăm cô nên cô cảm thấy tủi thân không ạ?”
Triệu Uyển Uyển sửng sốt một chút rồi cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm, cuối cùng cô đỡ bé con ngồi dậy rồi tự tay chỉnh trang lại mái tóc cho bé con: “Niệm Niệm à, kể cả cô và ba con không có quan hệ gì thì cô vẫn mãi là cô của con, điều này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi được!”