Thủy An Lạc ôm cổ anh không rời, mắt to chớp rồi lại chớp.
Ánh mắt của Sở Ninh Dực hơi nghiêng đi, nhìn về phía đồng hồ trên bàn.
“Đi nghỉ đi, tối mai anh sẽ về.” Sở Ninh Dực nói xong ôm cả người Thủy An Lạc lên, rõ ràng không muốn đưa cô theo cùng.
“Đừng mà, đừng mà, cho em đi cùng anh với.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm chặt cổ Sở Ninh Dực không buông.
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Em đi làm gì?”
Thủy An Lạc, “...”
Anh Sở, anh đứng lại đó, ánh mắt khinh bỉ này của anh là có ý gì hả?
Sở Ninh Dực đặt cô nằm xuống giường, “Anh đi gặp Triệu Uyển Uyển, hỏi một chút việc rồi về ngay.”
“Vậy em phải đi gặp Triệu Phi Phi, em và anh cùng về.” Thủy An Lạc không chịu buông tay, tìm một lý do cò cưa cho bằng được, trông có vẻ nhất định muốn đi cùng anh.
Bởi vì Thủy An Lạc không chịu thả tay ra nên Sở Ninh Dực phải cúi người xuống phối hợp với cô.
“Vậy các con thì phải làm sao?” Sở Ninh Dực nói xong liếc mắt nhìn ba đứa nhỏ đang ngủ say.
Đôi mắt to của Thủy An Lạc đảo qua đảo lại, cuối cùng buông Sở Ninh Dực ra, để nguyên chân trần chạy tới bên giường của Tiểu Bảo Bối.
“Đi dép vào.” Sở Ninh Dực mặt đen như đít nồi, trầm giọng nhắc nhở, nhưng Thủy An Lạc đã trèo lên giường của Tiểu Bảo Bối rồi.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng gọi Tiểu Bảo Bối dậy, Tiểu Bảo Bối vẫn còn mơ màng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ...” Tiểu Bảo Bối gọi một tiếng ngọt lịm.
“Mẹ với ba phải ra ngoài một ngày, con chăm sóc cho hai em, có được không?” Thủy An Lạc khẽ dặn dò.
Tiểu Bảo Bối mơ màng gật đầu, dù sao trước kia cũng toàn nhóc chăm cho hai em cả.
“Ngoan quá.” Thủy An Lạc hôn lên mặt Tiểu Bảo Bối, nhìn nhóc lại chìm vào giấc ngủ. Đang định xuống giường, bị Sở Ninh Dực mang dép tới xỏ hẳn vào chân cho, Thủy An Lạc ngẩn ngơ cười, đi dép vào rồi nhanh chóng thay quần áo.
Máy bay trực thăng cát cánh, Lạc Vân trở mình, lúc Long Man Ngân đang định ngồi dậy liền bị đè lại.
“Không sao đâu, ngủ đi.” Lạc Vân trầm giọng.
Long Man Ngân khựng lại, “Chúng nó đi rồi à?”
“Sẽ về ngay thôi.” Lạc Vân nói xong, nhắm mắt lại.
Lúc máy bay trực thăng hạ cánh ở thành phố A, đã là buổi chiều ở đó.
Thủy An Lạc lại nhìn thấy mấy người mà cô đã gặp ở gara dưới hầm hôm đó, chắc là vệ sĩ thân tín của Sở Ninh Dực.
Bởi vì ở trước mặt họ, Sở Ninh Dực không hề che giấu chuyện chân của mình.
Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực lên xe, lái xe lập tức khởi động xe, mấy chiếc xe phía sau cũng đuổi theo.
“Cái cảm giác như lãnh đạo đi thị sát thế này.” Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng.
“Sao em không nói là có cảm giác như đại ca?” Sở Ninh Dực châm chọc lại.
Đây không phải xe của Sở Ninh Dực, trên xe không có đồ ăn vặt, Thủy An Lạc có chút nhàm chán, nghiêng người chọt cằm Sở Ninh Dực, “Anh từng thấy đại ca nào đẹp trai thế này chưa?”
“Đấy là do em thiếu hiểu biết, chứ đại ca thực sự, không khác gì người bình thường, hoàn toàn khiến em không nhận ra nổi đó là người xấu.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp lời.
“Không tin.” Thủy An Lạc nói xong, nhổm người dậy nhìn ra bên ngoài.
“Em cảm thấy A Sơ thế nào?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.
“A Sơ?” Thủy An Lạc nghĩ một hồi mới nhớ ra người đó, “Rất ưa nhìn, đúng thật không nhìn ra đấy là sát thủ.” Thủy An Lạc nghĩ, nếu nói như thế, quả thực có đạo líý này.
Xe đỗ ở gara dưới hầm của bệnh viện, người trong xe phía sau bước xuống trước, kiểm tra toàn bộ gara, phá hỏng các camera giám sát rồi mới mở cửa xe, để Sở Ninh Dực bước xuống.