Sở Ninh Dực ngồi dậy, mở đèn ngủ ở đầu giường, chỉnh chế độ sáng thấp nhất.
“Triệu Uyển Uyển nói thế nào?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
“Triệu Uyển Uyển không truy cứu, rộng lượng thật.” Câu này tuy do Sư Hạ Dương thốt ra nhưng chính anh ta cũng thấy mỉa mai, mà không hiểu sao lại thấy mỉa mai.
“Sao cậu biết đó là Triệu Phi Phi, Triệu Uyển Uyển chỉ đích danh à?”
“Đó là miếng ngọc bội năm đó tôi tặng cho Dương Dương. Lúc sắp lâm chung Dương Dương đưa cho Triệu Phi Phi, lúc Triệu Uyển Uyển bị thương, trong tay nắm chặt miếng ngọc bội đó.” Sư Hạ Dương giải thích, “Hơn nữa Triệu Phi Phi cũng đã thừa nhận ngọc bội là của cô ta.”
Ngọc bội?
Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực gõ nhẹ trên giường.
“Hóa ra là như vậy“.
Giao điểm của ba cái tên tương tự, hóa ra nằm ở miếng ngọc bội.
“Sư phụ...”
“Không sao, chuyện này cậu tự giải quyết đi.” Sở Ninh Dực nói xong, ngắt điện thoại một cách không hề khách khí, sau đó đứng dậy, xuống giường.
Thủy An Lạc ngáp dài, mắt hơi nhíu lại, nhìn người đàn ông bên giường, “Anh đi đâu thế?”
Sở Ninh Dực thay quần áo, quay đầu hôn lên môi cô, “Định luật ba lần không phải trùng hợp xem ra có thể kiểm chứng rồi, giao điểm của Triệu Uyển Uyển, Triệu Phi Phi, Triệu Dương Dương đã xuất hiện rồi, anh phải về xem.”
“Gì cơ?” Thủy An Lạc nghe anh nói, lập tức tỉnh như sáo, ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang cài cúc áo, “Ba người họ thực sự có liên quan đến nhau sao?”
“Triệu Phi Phi vì nghĩ rằng Sư Hạ Dương phản bội Triệu Dương Dương mới ra tay với Triệu Uyển Uyển, mối quan hệ này hơi kỳ lạ một chút. Cô ta dựa vào cái gì mà phải làm vậy vì Triệu Dương Dương?”
“Bạn thân hả?” Thủy An Lạc trực tiếp hỏi lại, “Nếu như em chết rồi, anh tìm mẹ kế cho các con của em, Lão Phật Gia chắc chắn cũng không đồng ý.”
Sở Ninh Dực, “...”
“Nói năng cho cẩn thận, sao lại lấy mình ra đùa như thế.” Sở Ninh Dực mặt đen như đít nồi, cảnh cáo cô.
Thủy An Lạc ngượng ngùng cười cười, chỉ là một giả thiết ngoài ý muốn thôi mà.
“Lúc anh và em ở bên nhau, người em nhắc đến với anh nhiều nhất là Kiều Nhã Nguyễn. Nhưng Triệu Dương Dương chưa từng kể với Sư Hạ Dương về Triệu Phi Phi, điều này lại càng kỳ lạ hơn.” Sở Ninh Dực thay đồ xong, ngồi bên giường chỉnh lại ống quần.
“Vậy Triệu Uyển Uyển thì sao?” Những điều này chỉ có thể chứng tỏ Triệu Dương Dương và Triệu Phi Phi có quan hệ với nhau thôi đúng không?
Vậy còn Triệu Uyển Uyển thì sao?
Sở Ninh Dực nhướng mày, đứng dậy, hai tay chống xuống giường, “Triệu Uyển Uyển lại càng kỳ lạ hơn, khi gặp chuyện, trong tay cô ấy nắm chặt miếng ngọc bội mà năm đó Sư Hạ Dương tặng cho Triệu Dương Dương, mà cô ấy lại chọn không truy cứu, trong khi cô ấy suýt nữa bị chém chết.”
Sở Ninh Dực nói xong, đưa tay xoa đầu Thủy An Lạc, “Ngoan, ngủ đi, đừng lãng phí đống tế bào não vốn đã chẳng được mấy của em nữa.”
Sở Ninh Dực nói xong, quay người ra khỏi cửa.
“A, em biết rồi.” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, “Miếng ngọc bội ở trong tay Triệu Uyển Uyển, không nhất thiết là thứ cô ấy tóm được trên người hung thủ.”
Sở Ninh Dực đi được mấy bước, nghe thấy tiếng kêu của cô, quay đầu lại nhìn người đang nhảy từ trên giường xuống.
Thủy An Lạc đi chân trần tới, nhảy thẳng lên chân anh, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, “Có phải không, có phải không, có phải anh nghi ngờ điều này không, anh nói ba lần không phải trùng hợp, miếng ngọc bội này chính là chìa khóa giải đáp cho việc ba điều trùng hợp này thực ra không phải trùng hợp?”
Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, vươn tay ôm eo vợ.
Cho nên, đây là lúc Thủy tâm cơ nhà anh lên sàn đấy hả?
Điều mà Sư Hạ Dương không nhìn ra được, cô ngốc này đã hiểu được trong lúc còn đang mê ngủ?