Sở Ninh Dực không lên tiếng, anh biết Thủy An Lạc sẽ không hỏi vì cô biết đó ở đâu.
Thủy An Lạc lại nhìn ra bên ngoài, đúng là cô sẽ không hỏi thật, vì cô biết đó là nơi nào.
Sở Ninh Dực đã đặt chân tới vị trí kia thì chắc chắn phải chuyển đến một nơi còn an toàn hơn cả bây giờ.
Thấm Tâm Viên chính là nơi mà ông già kỳ quái kia ở lúc trước, hiện tại đến phiên Sở Ninh Dực.
Tâm tình tốt đẹp trong mấy ngày nay dường như bị đánh nát trong nháy mắt, Thủy An Lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Anh Đẹp Trai với Lão Phật Gia có chuyển không? Mấy đứa nhỏ mà phải xa nhau thì sẽ buồn lắm.”
“Chuyển.”
Thủy An Lạc gật đầu rồi nhìn lại nhìn ra bên ngoài.
Ít nhất bọn họ cũng không cô đơn.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi hít một hơi thật sâu: “Mấy tháng nữa là đến sinh nhật năm ba mươi lăm tuổi của anh rồi, anh muốn quà gì, có thể đặt trước từ bây giờ.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Cứ như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc rồi từ từ đưa tay lên. Thủy An Lạc thấy vậy liền vội vàng đưa tay tới rồi đặt vào lòng bàn tay của Sở Ninh Dực: “Anh muốn một lời hứa từ em.”
“Hử?” Thủy An Lạc tỏ ra khó hiểu.
“Hứa rằng sẽ luôn ở bên anh, sẽ không bao giờ rời xa anh.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc lắng nghe một cách chăm chú, thế nhưng nghe xong lại bật cười: “Lòng người bạc trắng như vôi, một lời hứa thì có đáng gì chứ! Nếu em thật sự cảm thấy chán quá rồi, thì dù có hứa rồi em cũng vẫn sẽ bỏ đi thôi.”
“Vậy thì hứa với anh rằng em sẽ không bao giờ chán ghét anh đi!” Sở Ninh Dực cắt lời rồi nhìn cô một cách chăm chú.
Thủy An Lạc dừng lại, cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của anh.
“Sở tổng không gì không thể làm, giờ lại đang cảm thấy thiếu lòng tin vào bản thân à?” Thủy An Lạc cười nói.
“Đúng vậy!”
Anh trả lời lại quá nhanh khiến Thủy An Lạc nhất thời không biết nên phản ứng lại thế nào.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc. Anh nhớ trước đây khi để Thủy An Lạc cởi bỏ nỗi sợ hãi đối với việc phẫu thuật, anh với chú Hạng đã liên thủ với nhau để cô đi làm phẫu thuật cho những con thú nhỏ. Lúc đó chú Hạng đã từng nói, Sở Ninh Dực không gì không làm được, chỉ duy nhất đối với chuyện của Thủy An Lạc mới có thể khiến anh bất an và thiếu tự tin.
Mà hiện tại, Sở Ninh Dực nguyện ý để Thủy An Lạc biết được nỗi bất an này. Anh muốn cho cô biết rằng, anh cũng là người cần được bảo vệ.
Mà trong biết bao nhiêu con người trên thế giới này chỉ có một mình Thủy An Lạc mới có thể làm được việc ấy.
Sau khi quay về anh sẽ ngồi lên vị trí đó, gánh vác tránh nhiệm của cả một thành phố, thậm chí là an nguy của cả một quốc gia. Thế nhưng điều mà anh muốn chỉ có một, cô sẽ luôn luôn có mặt ở nơi mà anh muốn nhìn thấy.
Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay của Sở Ninh Dực, cô nghĩ một hồi rồi cúi đầu hôn lên mu bàn tay của anh: “Anh đi bảo vệ quốc gia, còn em sẽ luôn đứng sau lưng anh, dù cho anh gục ngã thì cũng sẽ ngã vào lòng em!” Thủy An Lạc cúi đầu, giọng cô trầm thấp y như lúc nói lời tuyên thệ khi hai người kết hôn với nhau.
Hai người họ ngồi cùng trên một con thuyền đã rất nhiều năm, một mình anh xông lên đánh phá mọi nguy hiểm, hiện giờ anh giao phía sau lưng của mình cho cô. Lúc này đây Thủy An Lạc mới hiểu được rằng, đánh đổi cho tình yêu thực ra còn hạnh phúc hơn là đòi lấy nó.
Sở Ninh Dực cũng hôn lên mu bàn tay của Thủy An Lạc: “Anh sẽ không gục ngã đâu, ít nhất anh vẫn muốn cùng em ngắm cảnh hoàng hôn.”
“Được, một lời đã định!” Mười ngón tay của Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đan chặt vào nhau, chóp mũi có chút cay cay nhưng không rơi lệ.
Ánh mặt trời trải xuống khắp nơi, thảm cỏ xanh biếc ở đằng xa trở nên xinh đẹp một cách chói mắt dưới ánh nắng rực rỡ.
Cũng giống như tình yêu của hai người họ, dù đứng trước bão táp phong ba vẫn có thể bừng sáng một góc trời.
Thủy An Lạc không biết những cô gái khác sẽ lựa chọn thế nào, thế cô cảm thấy may mắn khi người có thể cùng ngồi trên một con thuyền với anh, là cô.