Mấy kiểu xe giả và lật xe chắc chắn Sở tổng sẽ không làm.
Nhưng mà sau đó thì sao?
Thủy An Lạc nhìn chiếc xe mui trần đỏ rực như lửa kia trong sân. Nghe nói hình như đây là mẫu mới nhất vừa ra mắt, cả thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.
Trong nháy mắt hai chân của Thủy An Lạc run rẩy, quay người định chạy.
Sở Ninh Dực thẳng tay kéo người ôm vào lòng, sau đó đặt lên xe.
“Không! Em không đi đâu!” Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên.
Sở Ninh Dực giúp cô thắt dây an toàn, sau đó nhảy lên xe: “Mẹ vợ có nói, hiếm khi có một dịp như này mà mẹ em không thể đi cùng em được, bảo anh mấy ngày nay đưa em đi thăm thú xung quanh một chút.”
Chiếc xe khởi động, Thủy An Lạc hung hăng trợn mắt nhìn anh chằm chằm, cái đó mà gọi là đi xung quang một chút à? Lăn lộn khắp nơi thì đúng hơn ấy.
Thủy An Lạc có muốn nhảy xe thì khả năng cũng không lớn, những con đường ở Provence không đông đúc chật chội như ở thành phố A, cách rất xa mới có thể thấy được một vài chiếc xe khác.
Thủy An Lạc quyết định đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang một vấn đề nghiêm túc khác.
“Thành phố A đang trong lúc nước sôi lửa bỏng đấy, chúng ta ở đây “lái xe” như này có được không?” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực duỗi tay ra rồi mạnh mẽ ôm ngang lấy Thủy An Lạc rồi đặt lên người mình, Thủy An Lạc ngồi thẳng lên chân anh, cái tư thế này...
Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đánh một cái vào vai anh: “Ngay mai anh sẽ phát hiện tin tức mới nhất là một đôi nam nữ không nhịn nổi đói khát mà đua xe điên cuồng đến mất mạng!” Thủy An Lạc cố gắng tăng thêm hai chữ vàng “đua xe” kia.
Sở Ninh Dực nhướng mày, một tay điều khiển vô lăng một tay ôm siết lấy eo của cô: “Quả nhiên không phải người làm báo, tiêu đề như vậy sẽ chẳng có ai thèm xem đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn cô, hơi hơi tiến gần một chút: “Đây là anh đang thỏa mãn sự khao khát của em với các kiểu lái xe đấy chứ!”
“Ha ha, anh Sở, em muốn lật xe!” Thủy An Lạc vặn vẹo người muốn trèo xuống dưới. Đáng tiếc, người đàn ông nào đó ôm cô quá chặt, khiến cô căn bản không thể nhúc nhích nổi.
Sở Ninh Dực thấp giọng cười, đương nhiên anh sẽ không thật sự làm gì cô, nếu không sợ rằng vợ ngốc nhà anh chắc chắn sẽ trở mặt với anh mất.
Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc một lúc rồi thả cô về ghế phụ.
Thủy An Lạc vừa được thả xuống, như biến thân thành một con thỏ con vừa bị dọa sợ, cô lồm cồm bò về phía sau, cách anh một khoảng xa lắc xa lơ.
Sở Ninh Dực bật cười to, vẫn tiếp tục chuyên chú lái xe.
Thủy An Lạc có chút hoảng hốt, mấy năm nay Sở Ninh Dực hay cười trước mặt cô, thế nhưng lại rất ít khi cười đến mức thoái mái như thế này?
Thủy An Lạc dựa vào lưng ghế phụ, nhìn người đàn ông vẫn đang mải cười kia.
“Hôm nay anh làm sao thế?” Rốt cuộc Thủy An Lạc cũng cảm nhận được rằng có chuyện gì đó. “Không phải, phải là mấy ngày nay anh làm sao vậy mới đúng?”
Đưa cô đi chơi, đưa cô làm mấy trò điên rồ, đưa cô làm những việc trước đây chắc chắn không bao giờ làm.
Sở Ninh Dực thu lại nụ cười, tiếp tục lái xé một cách nghiêm túc.
Mùa đông ở Provence không lạnh như trong tưởng tượng, Sở Ninh Dực lái xe đến một bãi cỏ, sau đó dừng xe lại.
Thủy An Lạc dựa vào cửa nhìn mặt cỏ xanh biêng biếc bên ngoài, cô nói: “Nơi đây thật đẹp.”
Sở Ninh Dực dựa lưng vào ghế: “Có muốn xuống ngắm một lát không?”
Thủy An Lạc lắc đầu, vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà dựa vào cửa xe, nhìn ra phía xa.
Sở Ninh Dực thả tay lái nhìn cô đang ngắm cảnh bên ngoài, dường như trong mắt anh chỉ còn có hình bóng cô.
“Lạc Lạc, về đến nơi chúng ta sẽ phải chuyển nhà.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Thủy An Lạc sửng sốt, không nhịn được quay ra nhìn anh: “Chuyển nhà?”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Chuyển đến Thấm Tâm Viên.”
Thủy An Lạc khựng lại, mu bàn tay đang nắm lấy cửa xe của cô trắng bệch.
Gió mát phất qua bên tai cô không mang đến cảm giác mát mẻ, mà là đau đớn.