Cố Minh Hạo nhìn cô với ánh mắt thâm trầm.
Lúc này Thủy An Lạc đang uể oải dựa vào cửa thang máy, trông như một con hồ ly tinh giảo hoạt, trong đôi mắt sáng ngời có điều gì đó mà người ta không thể hiểu được, hoặc có lẽ là không thể nhìn thấu.
Thủy An Lạc vẫn nhếch miệng cười, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Một lúc lâu sau, Cố Minh Hạo lại nói: “Nếu như Sở tổng đã tặng tôi người tình này mà tôi không nhận, vậy thì không hay rồi, vừa hay từ sau khi trở về, hai người chúng ta vẫn chưa ăn cơm riêng với nhau lần nào.”
Thủy An Lạc đứng thẳng người dậy, ấn mở cửa thang máy, chắc chỉ có cô mới biết, lòng bàn tay cô lúc này đã toát đầy mồ hôi.
Có điều, ít nhất thì ván cược này cô cũng thắng rồi.
Loại người bị bệnh tâm thần này, lúc nào cũng suy nghĩ khác người cả.
Nếu hắn là một người bình thường, lúc này chắc chắn sẽ đi theo cô lên lầu để nghiệm chứng.
Nhưng Cố Minh Hạo thì không như thế, hắn vốn có vấn đề về thần kinh, chỉ có điều, hắn là một tên tâm thần có IQ cao. Người như vậy thông thường sẽ có một tật xấu, chính là tự tin đến mức tự đại.
Hắn không nghi ngờ gì về việc Sở Ninh Dực có ở trên lầu hay không, chỉ cảm thấy, dù tôi có đồng ý với trò hề này của cô thì đến cuối cùng cô vẫn thua tôi mà thôi.
Xem đi, tâm thần có IQ cao tự tin như vậy đấy.
Chỉ là không biết, sự tự tin này là ai cho hắn mà thôi.
Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo vào thang máy, cô tự động đứng ở vị trí cửa, không dựa vào tường, cũng không dựa vào góc, cứ đứng ngang nhiên trước cửa thôi.
Cố Minh Hạo vẫn quan sát cô, như thể muốn tìm ra một điểm đột phá gì đó từ trên người cô vậy.
Thang máy tới tầng hai mươi mốt, Thủy An Lạc vẫn cảm nhận được ánh mắt sau lưng mình, nhưng lại cứ nhếch môi cười không thôi.
“Chúng ta chưa gặp nhau bao lâu rồi? Mười bảy năm? Mười tám năm?” Cố Minh Hạo nhét tay vào trong túi áo, thốt ra giọng điệu trầm ấm, tao nhã.
Thủy An Lạc ngoảnh lại, hơi nghiêng nghiêng đầu: “Chiều qua chúng ta vừa mới gặp nhau đấy thôi.”
Cố Minh Hạo hơi sững người, nhìn thang máy dừng lại ở tầng một, ngẩn ra một lúc rồi lại bật cười lớn.
Hai người ra khỏi thang máy. Ngoài trời se se lạnh, Thủy An Lạc kéo chặt áo lông của mình lại, “Đi thôi, tôi đưa anh tới một nơi, hồi nhỏ mẹ tôi thường đưa tôi tới đó, còn anh cứ tan học là lại về với mẹ luôn nên chắc chưa tới bao giờ.”
“Gần trường à?” Cố Minh Hạo lên tiếng. Hắn ra khỏi chung cư rồi liền đi cùng với Thủy An Lạc về phía đỗ xe.
Thủy An Lạc gật đầu, “Phải, lần trước vội quá, hơn nữa nơi đó anh Sở đi cũng không tiện nên tôi không nhắc tới, đi thôi.” Thủy An Lạc nói rồi được Cố Minh Hạo mở cửa cho, cô liền bước lên xe.
Lúc đóng cửa xe lại, ánh mắt Cố Minh Hạo bỗng sâu thẳm khó lường.
Trong xe, Thủy An Lạc thắt chặt đai an toàn, sáu tiếng thôi mà, chỉ cần cố gắng kiên trì sáu tiếng là được.
Cố Minh Hạo vòng qua bên kia để lên xe. Thủy An Lạc thả lỏng đai an toàn ra, mỉm cười nhìn hắn khởi động xe.
Xe ra khỏi gara, hai người nói chuyện với nhau suốt dọc đường, nhưng ai nghĩ gì thì chỉ người đó mới biết, suy nghĩ của mỗi người đều nằm trong sự phỏng đoán của đối phương.
“Tôi rất tò mò, sao cậu lại ở bên kiểu người như Sở Ninh Dực vậy?” Cuối cùng, Cố Minh Hạo quăng ra một câu hỏi.
“Môn đăng hộ đối... trong truyền thuyết.” Thủy An Lạc nhàn nhạt đáp lại.
“Vậy à, nhưng theo tôi được biết thì Thủy gia và Sở gia thật sự không tính là môn đăng hộ đối, không phải sao?” Cố Minh Hạo phá vỡ lời nói dối của cô, khiến bầu không khí trở nên hơi ngượng ngập.