Sau bữa trưa là giờ nghỉ trưa của đám nhóc. Bánh Bao Đậu ngủ dưới phòng ngủ chính, Tiểu Miên Miên đi theo Tiểu Bảo Bối, hoàn toàn không cần Thủy An Lạc bận tâm tới, Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm cãi nhau đến tận trưa, giờ cũng đã ngủ trong phòng của Bánh Bao Rau rồi.
Thủy An Lạc đi kiểm tra từng đứa một, xác định không có đứa nào đá chăn mới đứng dậy đi xuống lầu, Bánh Bao Đậu nằm bó gối một mình ngủ say sưa.
Thủy An Lạc nhìn con gái, trong nháy mắt cảm thấy mình đã già rồi, hình như cả hai đứa con trai đều không cần cô lo lắng nữa, nhưng con gái của cô còn chưa có người quan tâm đến, khiến cho người làm mẹ như cô lại thấy hơi sốt ruột.
Rồi cô không nhịn được mà tự cười bản thân. Chắc cô là bà mẹ cởi mở nhất thiên hạ này mất, ai lại đi nóng lòng muốn con gái có bạn trai như vậy chứ?
Thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút, Thủy An Lạc nghĩ, kim giây, kim phút, kim giờ có thể di chuyển nhanh hơn được không.
Ngày mùa đông thường hay tối nhanh, mới hơn năm giờ, bên ngoài trời đã bắt đầu được phủ một tấm màn đen mỏng, trái tim Thủy An Lạc giật thót liên hồi, chỉ chực vọt lên.
Mân Hinh vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào hai chấm đỏ. Cả ngày hôm nay, đến cả tư thế của cô cũng không thay đổi, cho đến khi chấm đỏ kia bắt đầu chuyển động, Mân Hinh hơi nhắm mắt, cặp mắt nhức nhối cả một ngày cuối cùng cũng tuôn ra nước mắt.
Họ đã hành động rồi, cũng có nghĩa là, trước hừng đông, họ nhất định có thể quay về.
Nhưng từ giờ tới rạng sáng còn sáu tiếng đồng hồ nữa, tận sáu tiếng đồng hồ nữa.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ sắp chỉ đến sáu giờ, hai tay siết chặt hơn, sau đó cầm lấy điện thoại của mình đứng dậy, đi đến cửa thay quần áo, “Tiểu Bảo Bối, lát nữa con tìm dì Ba nấu cơm cho mấy đứa nhé, mẹ có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Tiểu Bảo Bối bước từ phòng đồ chơi ra, chớp mắt nhìn mẹ mình đã thay quần áo xong.
“Mẹ, mẹ định đi đâu thế?” Tiểu Bảo Bối căng thẳng cất tiếng hỏi, cặp mắt to cũng chứa đầy nỗi bất an.
Thủy An Lạc dừng lại một chút, quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối, “Mẹ nhất định sẽ về trước khi các con ngủ.”
Tiểu Bảo Bối nhíu mày, nhìn Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Thủy An Lạc vừa đóng cửa, liền nhìn thấy Mân Hinh từ nhà bên cạnh ra, sắc mặt Mân Hinh có phần căng thẳng: “Em đi đâu thế?”
“Mấy tiếng thôi, em có thể kéo dài thời gian của hắn.” Thủy An Lạc hơi nhếch môi, nụ cười này có chút tà mị, “Yên tâm.”
Trong lúc Mân Hinh sững sờ, Thủy An Lạc đã bước vào thang máy.
Hai tay Mân Hinh nắm chặt, nheo mắt lại, hình như cô đã từng nhìn thấy nụ cười này của Thủy An Lạc rồi.
Thủy An Lạc xuống tầng hai mươi mốt, bước ra khỏi thang máy liền gọi điện cho Cố Minh Hạo, bên kia nhấc máy cô mới nói: “Tôi đang ở cửa thang máy, mời anh bữa cơm, ra đây đi.”
Bên kia không hề trả lời mà chỉ cúp máy, chưa được mấy chốc cửa đã mở ra, Cố Minh Hạo mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, tay còn cầm một chiếc áo khoác.
“Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện mời tôi ăn cơm?” Cố Minh Hạo mỉm cười mở miệng nói.
Thủy An Lạc hơi nhún vai, giống như có chút bất đắc dĩ, “Anh Sở nói, mình là chủ phải tận tình, hơn nữa gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, mời anh bữa cơm cũng là việc nên làm.”
Cố Minh Hạo nhếch môi: “Sở tổng suy nghĩ thật chu đáo, có điều sao Sở tổng lại không đi cùng?”
Thủy An Lạc thở dài, nói y như thật: “Tôi đã nói rồi, bảo anh nhất định sẽ muốn anh ấy đi cùng, nhưng anh ấy kiên quyết nói là thân thể bất tiện nên không xuống. Anh ấy không muốn mất mặt trước mặt người khác, lại còn bày vẽ nói dễ nghe kêu là cho chúng ta cơ hội ôn lại chuyện cũ. Nếu anh không ngại, giờ chúng ta lại lên gọi anh ấy cũng được?” Thủy An Lạc nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.