“Mong rằng Tiểu Bất Điểm chính là người có thể thay đổi con, nếu không mẹ biết phải làm sao đây?” Thủy An Lạc thấp giọng nói, tiếp tục hôn lên trán cậu bé, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thủy An Lạc cẩn thận đóng cửa lại.
“Mẹ...”
Thủy An Lạc giật mình một cái, vươn tay xoa ngực mình, quay đầu lại liền thấy Tiểu Bảo Bối vừa bước từ phòng bên cạnh ra, “Làm mẹ giật cả mình, sao con chưa ngủ thế?”
“Mẹ bất công lắm, lâu lắm rồi mẹ không ngủ với con.” Tiểu Bảo Bối thở dài nói.
Thủy An Lạc trợn trừng mắt, bước qua cốc lên đầu Tiểu Bảo Bối một cái, “Không phải là con không cần mẹ à?”
“Đâu có ạ.” Tiểu Bảo Bối ôm lấy đùi Thủy An Lạc bò lên, sau đó ôm lấy cổ Thủy An Lạc: “Mẹ lại đàm phán thất bại hả?”
“Biết rồi còn hỏi.” Thủy An Lạc nói, ôm nhóc về phòng, “Nó chẳng đáng yêu giống con hồi nhỏ gì cả.”
“Mẹ à.”
“Sao?” Thủy An Lạc đáp, bế nhóc đặt lên giường.
“Con nghĩ mẹ không cần lo lắng đâu, mẹ cứ chăm sóc cho ba đi, nếu có việc gì ba nhất định sẽ lo được.” Tiểu Bảo Bối an ủi mẹ mình, “Trước đây Bánh Bao Rau hướng nội là vì em ấy không tin người khác. Giờ thì khác rồi, chí ít là em ấy chịu nói chuyện với chúng ta, không phải sao?”
Thủy An Lạc áp trán lên trán con mình, “Chỉ có con thông minh thôi, mẹ không sao.”
“Đương nhiên, con là áo quân phục nhỏ tri kỷ của mẹ mà.”
“Người ta toàn là áo bông nhỏ tri kỷ, con còn biến thành áo quân phục nhỏ nữa.” Thủy An Lạc mỉm cười ôm con trai nằm xuống, “Mai không phải đi học nhưng hôm nay vẫn phải đi ngủ sớm.”
“Áo bông nhỏ là ba, muốn bảo vệ mẹ phải dùng áo quân phục.” Tiểu Bảo Bối cười híp mắt nói.
Thủy An Lạc ngồi xuống giường, khẽ cười thành tiếng, “Được rồi, áo quân phục, đi ngủ đi.”
“Mẹ, Bảo Bối sẽ mãi mãi yêu mẹ.” Tiểu Bảo Bối nói, vùi vào lòng Thủy An Lạc.
“Mẹ biết.” Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên trán nhóc, vỗ nhẹ lên người Tiểu Bảo Bối. Lúc cô đưa Tiểu Bảo Bối về, thằng bé mới chỉ được sáu tháng, ngay cả tiếng mẹ còn chưa biết gọi.
Nhưng chỉ chớp mắt, bao nhiêu năm đã qua, con của cô đã biết an ủi cô, còn ôm cô nói, mẹ, con sẽ mãi mãi yêu mẹ.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi gấp. Thủy An Lạc cả đêm không ngủ, ôm con gái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi ánh bình minh lóe lên, một ngày mới bắt đầu, nhưng Thủy An Lạc biết, ngày hôm nay có lẽ sẽ không dễ dàng trôi qua.
Thủy An Lạc vẫn làm bữa sáng như thường lệ, trong bản tin, tin tức về Phong Phong và Cố Minh Hạo thay phiên nhau chiếm thời lượng.
Vụ án cha của Cố Minh Hạo vẫn đang tiếp tục được điều tra, còn chưa quá hai mươi năm cho nên cũng chưa quá thời gian khiếu nại.
Dưới lầu, Cố Minh Hạo ngồi trên sofa, xem bản tin, dưới chân hắn đầy tàn thuốc lá.
Mặt hắn lạnh lẽo, nhìn màn hình tivi tựa như nhìn kẻ địch của mình.
“BOSS, đội trưởng đội cảnh sát gọi điện tới, nói rằng có một số việc cần sự phối hợp của ngài.” Người phía sau thấp giọng nói.
Cố Minh Hạo bình tĩnh nghe người đằng sau nói. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn bỗng vung chiếc điều khiển từ xa trong tay ném về phía tivi.
“Loảng xoảng...”
Âm thanh dữ dội khiến Thủy An Lạc ở trên lầu bị giật mình, lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, tiếp tục làm cơm.
Cố Minh Hạo đập vỡ tivi, hơi thở dồn dập bán đứng tâm trạng của hắn lúc này.
“Sở Ninh Dực, tao không tin chuyện này không liên quan gì đến mày.” Cố Minh Hạo hung tợn nói, lại quay đầu đạp một phát lên ghế.
Người đứng sau vẫn cúi đầu, không dám ho he gì.