Bánh Bao Rau có chút hụt hẫng, nhìn mẹ mình một cái giống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn lạc lõng bước lên lầu.
Thủy An Lạc đi theo bé đến cầu thang, không kìm được thốt lên: “Sao vậy con?”
Bánh Bao Rau quay đầu lại nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ không biết đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
Con trai à, con làm thế có được không?
Nhưng nghĩ đến chuyện mình bị con trai hạ thấp chỉ số thông minh, Thủy An Lạc cười dịu dàng, “Ngoan, lên đi ngủ đi.”
Bánh Bao Rau dẩu miệng, xoay người, có điều đi được hai bước lại đột nhiên quay đầu, nhìn Thủy An Lạc, dường như muốn nói gì đó.
Thủy An Lạc không đi vội. Cô kiên nhẫn chờ con trai mở miệng, nhưng Bánh Bao Rau cuối cùng vẫn không nói gì mà chỉ cúi đầu lên lầu.
Thủy An Lạc thở dài, nói một câu “Mẹ ngủ cùng con đi?” khó đến vậy sao?
Thủy An Lạc đi theo lên lầu. Bánh Bao Rau đi đằng trước hình như nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nên lập tức ngẩng đàu lên, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Thủy An Lạc theo cậu nhóc vào phòng. Hôm nay hiếm khi Bánh Bao Đậu lại đi ngủ sớm, cô không phải lo lắng nữa.
Bánh Bao Rau cất sách đi, tự động chui vào chăn. Thủy An Lạc nằm xuống bên cạnh, tắt đèn hộ cậu nhóc.
“Con trai, nói chuyện với mẹ đi.” Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Rau, thấp giọng nói, cô chưa bao giờ kể chuyện cổ tích cho Bánh Bao Rau nghe, bởi vì Bánh Bao Rau từng nói chuyện cổ tích rất nhàm chán.
“Dạ.” Bánh Bao Rau tựa trong lòng Thủy An Lạc, bàn tay nhỏ xíu tự động đặt lên ngực cô.
Thủy An Lạc bấy giờ mới nghiêng người, một tay chống đỡ đầu mình, một tay vỗ nhẹ lên người nhóc, “Mẹ biết, con thấy để mẹ ngủ cùng với con thì không ra dáng đàn ông lắm đúng không, nhưng nếu con nói một câu muốn mẹ ở cùng con, mẹ sẽ rất có cảm giác thành tựu đấy.”
“Vậy nên mẹ thích em hơn ạ?” Bánh Bao Rau đột nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Câu hỏi này, có chút sắc bén.
“Nhưng mẹ lại thấy, người mẹ thích nhất là con.” Thủy An Lạc cúi đầu, nhìn cặp mắt sáng ngời của con trai trong bóng đêm, “Em gái có thể yêu cầu được quan tâm và thương yêu nhiều hơn, bởi vì em không biết gì cả, nhưng mẹ mong con cũng như thế, mặc dù mẹ biết đây chỉ là hy vọng của mẹ, con có hiểu lời mẹ nói không?”
“Mẹ, nếu việc đó con có tự mình làm được, con sẽ không muốn nhờ vả người khác, làm thế chỉ lãng phí thời gian mà thôi, chẳng có giá trị gì cả.” Bánh Bao Rau nghiêm túc nói.
Nếu không biết chỉ số thông minh của Bánh Bao Rau, có thể câu này sẽ khiến Thủy An Lạc kinh hãi, nhưng bây giờ cô đã thấy quen rồi.
“Con trai à, nếu con thấy sự lãng phí thời gian này có thể khiến người khác hài lòng hơn, có phải nó sẽ đáng giá không?” Thủy An Lạc cố gắng khiến con trai hiểu được rằng trên thế giới này, có những chuyện đáng để lãng phí thời gian.
“Không ạ.” Bánh Bao Rau vẫn khăng khăng như trước.
Thủy An Lạc: “...”
“Thôi được rồi, ngủ đi.” Thủy An Lạc nghĩ, cô không phải đối thủ của con trai rồi.
Bánh Bao Rau khựng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ giận rồi à?”
Thủy An Lạc vươn tay ôm chặt lấy nhóc, “Không phải, mẹ chỉ đang nghĩ, có thể mẹ không phải là người có thể thay đổi được suy nghĩ của con. Có lẽ sau này, người kia sẽ xuất hiện.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu hôn lên trán Bánh Bao Rau, “Ngủ đi, mẹ ngủ cùng con.”
Bánh Bao Rau gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không ai có thể thay đổi được mình, chắc chắn sẽ không có ai hết!
Thủy An Lạc thấy hơi thở của Bánh Bao Rau dần trở nên đều đặn, động tác vỗ về nhẹ dần, sau đó đứng dậy đắp kín chăn lại cho nhóc.