Giọng của Bánh Bao Rau không lớn, nhưng chuyện đó không cản trở việc không khí lạnh như băng đã có thể đông cứng cả cái phòng khách.
Thủy An Lạc ôm con gái lặng lẽ rụt vào trong góc ghế sofa, bầu không khí này không ổn lắm.
Tiểu Bất Điểm chớp mắt, tiếp tục chớp mắt, không hẳn là sợ, nhưng phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao không để bị thua mới được.
“Đang làm gì thế?” Sở Ninh Dực và Phong Phong bước ra ngoài, liền thấy hai đứa nhóc đang cự cãi nhau trong phòng khách.
“Ba, ba...” Bánh Bao Đậu vội vàng tụt xuống khỏi chân mẹ mình, thời buổi này, phải tìm cây cao bóng cả mới dựa dẫm được.
Thủy An Lạc nhìn con sói mắt trắng nhỏ nhà mình, tức đến trợn tròn mắt.
Bánh Bao Đậu có chỗ dựa vững chắc là ba, hoàn toàn không để tâm đến khói lửa tơi bời bên kia nữa, an tâm rúc trong lòng ba mình xem trò vui.
Suy cho cùng thì mẹ quá yếu, không thể trấn áp được khí thế của anh trai.
Sở Ninh Dực ôm lấy cô con gái vừa leo lên trên đùi muốn rúc vào ngực mình, nheo mắt nhìn hai đứa nhóc đứng cách đó không xa.
“Bao Rau, Tiểu Bất Điểm là con gái, con phải nhường em ấy chứ.”
“Hừ... cậu ta mà là con gái á?” Lời này của Bánh Bao Rau rõ ràng tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Phong Phong: “...”
“Không phải chứ thằng nhóc này, chú Tư của con còn ở đây đấy, sao lại nói em không phải con gái hả?” Phong Phong nổi giận, bước qua bế con gái mình lên, “Sau này chúng ta không chơi với nó nữa.”
“Không được, con phải chịu trách nhiệm với cậu ta.” Tiểu Bất Điểm là một cô bé ngoan ngoãn rất biết đạo lý.
“Chú Tư, chú nghe thấy chưa, sự thuần khiết của cháu đều bị cậu ta hủy hoại rồi, sau này cháu với cậu ta có chuyện gì cũng là chuyện của hai bọn cháu.” Bánh Bao Rau nghiêm trang dùng giọng nói non nớt thốt ra những lời sét đánh ầm ầm.
“Sự thuần khiết của cháu đều bị cậu ta hủy hoại rồi!”
Thủy An Lạc hóa đá tại chỗ trên ghế, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
Ngay cả Sở Ninh Dực vừa bị chỉ số 148 của con trai đả kích, lúc này cũng ngẩn ra một lúc.
Một đứa nhóc mới đứng đến đầu gối người ta lại nghiêm trang nói với chú Tư của mình: Con gái chú hủy hoại sự trong sạch của cháu, chú tránh ra, đừng quấy rầy cậu ấy chịu trách nhiệm với cháu.
Đây là một chủ đề khó mà biểu đạt cảm xúc nổi.
Phong Phong mất bình tĩnh, anh mới đi có mấy ngày thôi mà, “Không đúng, sự trong sạch của con trai cậu bị con gái tôi hủy hoại lúc nào hả, nói như thể con gái tôi là lưu manh không bằng.”
Thủy An Lạc ló đầu lên khỏi sofa nhìn anh, chỉ có điều nụ cười kia, có chút lạnh người.
Bánh Bao Rau mỉm cười, càng bình tĩnh nói: “Cậu ta sờ soạng chỗ không nên sờ của cháu.”
“Một thằng ranh vắt mũi chưa sạch, có chỗ nào không nên sờ hả...” Phong Phong còn chưa nói hết lời, ánh mắt rơi vào giữa hai chân Bánh Bao Rau, cuối cùng thấp giọng chửi thầm một câu, nhanh chóng ôm con gái bỏ đi.
Đây đúng là hành vi của lưu manh mà.
Bánh Bao Rau hừ một tiếng, quả quyết ôm sách đi lên lầu.
Thủy An Lạc tiếp tục hóa đá, con trai con trâu bò lắm, chú Tư của con cũng bị con chọc giận bỏ đi rồi.
Bánh Bao Đậu trốn trong lòng ba mình, cười đến điên loạn, anh trai và Tiểu Bất Điểm ngày nào cũng có thể diễn tới mấy vở kịch lận ấy chứ.
Thủy An Lạc chấm dứt hóa đá, nằm sấp trên sofa nhìn Sở Ninh Dực, “Bao giờ các anh đón thím Vu về thế, càng kéo dài thời gian thì thím ấy sẽ càng nguy hiểm đúng không?”
“Ừ, hai ngày nữa sẽ khởi hành, tạm thời cứ để chuyện này kéo chân Cố Minh Hạo lại đã, anh và An Tam sẽ nhanh chóng tới đó.” Sở Ninh Dực nói rồi lại thả con gái xuống để bé con tự đi lên lầu tìm anh trai chơi.
Thủy An Lạc gật đầu, “Em thấy thời gian này cảnh sát sẽ tìm gặp hắn nhiều, tin tức cũng không chấm dứt, có lẽ sẽ bận bịu lắm, dù sao thì người chết cũng là ba hắn mà.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, từ chối cho ý kiến.