Mắt Thủy An Lạc lập tức sáng như sao nhìn ông xã nhà mình, quả nhiên không có chuyện gì mà ông xã của cô không nghĩ ra.
Cố Minh Hạo cũng hơi giật mình: “Sở tổng đúng là chuẩn bị chu đáo.”
Sở Ninh Dực mỉm cười, lại bảo Thủy An Lạc đẩy anh đi vào.
“Thế nhưng anh quen người ở đây sao? Còn nói là đi thăm người quen nữa?” Thủy An Lạc hỏi.
“Cái này thì phải đi hỏi trợ lý, không biết cậu ta nói kiểu gì mà lại trùng hợp như vậy, vừa hay ở đây có một người họ Kê, cậu ta có nhớ.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói, khóe mắt liếc thấy sắc mặt khẽ biến của Cố Minh Hạo.
“Kê? Ai họ Kê?”
Sở Ninh Dực nhún vai: “Anh chịu, nghe không rõ, không biết là Quý hay Kê* nữa.”
* Trong tiếng trung, hai chữ Quý và Kê có cách đọc tương tự nhau.
Cố Minh Hạo vào theo, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Bài trí bên trong khác xa với lúc nó còn là trường tiểu học, nhân viên công tác đưa bọn họ tới phòng của bà lão họ Kê, trùng hợp làm sao lại đúng là phòng học hồi năm lớp hai của Thủy An Lạc, cô bèn nhìn trước ngó sau.
“Này, có cảm giác nơi này hơi quen không, năm lớp hai chúng ta học ở đây thì phải?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đút hai tay trong túi quần, nói.
Cố Minh Hạo nhìn quanh bốn phía: “Hình như có hơi giống, nhưng qua nhiều năm rồi nên cũng không nhớ rõ nữa.” Cố Minh Hạo nói thật.
Thủy An Lạc vạch đen đầy đầu.
“Tinh thần của bác Kê không tốt lắm, mấy người là thân thích thế nào của bà ấy? Trước đây không có nghe nói là bà ấy có người thân.” Nhân viên công tác hỏi.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, phải bịa cái thân thích này ra sao đây?
Sở Ninh Dực mặt không đỏ tim không đổi nhịp nói: “Là một người bạn của mẹ tôi, bạn bè ra nước ngoài định cư đã nhiều năm nhưng gần đây mẹ tôi hay nhắc tới, cho nên đến thăm một chút.”
Thủy An Lạc âm thầm nhấn một like cho ông xã nhà mình, đúng là nói dối không chớp mắt.
Nhân viên công tác gật đầu: “Sở tổng có việc gì cứ gọi tôi! Tôi đi làm việc trước.”
Sở Ninh Dực gật đầu rồi nhìn nhân viên công tác rời đi.
“Chậc, chậc, chậc, anh Sở, anh có hoảng hốt không?” Thủy An Lạc buông xe lăn ra rồi nhìn quanh bốn phía.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Sao phải hoảng hốt, tứ hải giai huynh đệ, anh Cố nói có phải không?” Sở Ninh Dực đột nhiên dẫn câu chuyện sang Cố Minh Hạo.
Cố Minh Hạo hơi dừng một chút, nụ cười cũng không thoải mái như lúc trước: “Đúng thế, Sở tổng cũng là vì cậu thôi, thế nhưng cậu chẳng biết thỏa mãn gì cả.”
Thủy An Lạc làm một cái mặt quỷ rồi bắt đầu nhìn vào bên trong: “Phòng này tốt ghê, không giống với những gì em tưởng tượng về viện dưỡng lão.”
Sở Ninh Dực không lên tiếng, còn Cố Minh Hạo vẫn một mực điều hòa hô hấp của hắn.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hay là chúng ta vào xem một chút đi, đằng nào cũng tới rồi.”
Sở Ninh Dực không có ý kiến, anh quay đầu lại nhìn Cố Minh Hạo: “Anh Cố cảm thấy thế nào?”
“Đương nhiên là được, thế nhưng chúng ta không mang quà gì theo, tay không như thế liệu có ổn không? Hay là để tôi đi mua gì đó tới.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói.
“Nói cũng phải.” Sở Ninh Dực đáp lời, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, em với anh Cố đi mua ít đồ đi, anh ở đây chờ hai người.”
“Được thôi.” Thủy An Lạc nhảy xuống thang, “Em nhớ bên này có một siêu thị, để em đi tìm thử.”
Cố Minh Hạo khẽ gật đầu rồi đi cùng với Thủy An Lạc.
Sau khi bọn họ đi khỏi, ánh mắt của Sở Ninh Dực hơi trầm xuống, sau tai nghe được tiếng nói không kiềm chế được của An Phong Dương: “Cậu đoán xem, hiện tại có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.”
Thần sắc của Sở Ninh Dực thản nhiên, không lên tiếng.
“Cố Minh Hạo này quả nhiên có vấn đề lớn, trường tiểu học của Lạc Lạc lẫn viện dưỡng lão đều có người của hắn, trước mắt tôi thấy có sáu người đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy.”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn vào một chỗ nào đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.