Sau đó Thủy An Lạc ngủ yên ổn, không bị ác mộng quấy nhiễu nữa.
Thế nhưng Sở Ninh Dực lại không ngủ được. Giấc mộng của Thủy An Lạc khiến anh cảm thấy phải cảnh giác hơn.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng.
Khó có được một ngày nắng đẹp.
Thủy An Lạc không có tinh thần nên chỉ làm vệ sinh cá nhân xong rồi giao tụi nhỏ cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cùng Sở Ninh Dực ra ngoài.
Cố Minh Hạo chờ dưới lầu, thấy hai người họ xuống liền đi thẳng tới.
“Hay là hôm nay để tôi làm tài xế nhé, thế nào?” Cố Minh Hạo mỉm cười nói, dường như ngày nào hắn cũng chỉ có mỗi một vẻ mặt như vậy.
Vẻ mặt của Thủy An Lạc có chút miễn cưỡng, nhưng cô không dị nghị.
Sau khi lên xe, Cố Minh Hạo khởi động xe.
“Nói thật, từ sau khi tôi về nước còn chưa ghé thăm trường tiểu học lần nào, cũng sắp quên mất trông nó ra làm sao rồi.” Cố Minh Hạo cười nói.
“Thay đổi rồi, giờ thành viện dưỡng lão rồi.” Thủy An Lạc cúi đầu, vuốt vuốt móng tay của mình rồi uể oải trả lời.
Cố Minh Hạo tỏ vẻ giật mình: “Thật không?”
Sở Ninh Dực dựa người vào thành ghế. Anh quan sát từng thay đổi trên mặt của Cố Minh Hạo, quan sát khả năng diễn suất gần như hoàn hảo của hắn.
“Đúng thế, tôi cũng ngạc nhiên lắm, sao tự dưng lại thành viên dưỡng lão nhỉ?” Thủy An Lạc thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Minh Hạo: “Vậy chúng ta đến trường tiểu học hay là đến viện dưỡng lão đây? Tôi được biết nơi mà trường tiểu học chuyển đến cũng chỉ cách viện dưỡng lão có một tòa nhà thôi.”
Cố Minh Hạo nhún vai: “Tùy cậu!”
“Vậy đi viện dưỡng lão đi! Cái trường tiểu học mới xây đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.
Cố Minh Hạo gật đầu: “Cũng đúng, vậy đến viện dưỡng lão nhé! Cậu còn nhớ địa điểm ở đâu không? Tôi quên mất rồi.”
Suốt dọc đường Sở Ninh Dực không hé răng lấy nửa câu, anh chỉ giả vờ ngủ nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát người trước mặt.
“Tối qua Sở tổng không nghỉ ngơi tốt sao? Trông có vẻ rất mệt.” Cố Minh Hạo thân thiết hỏi thăm.
Thủy An Lạc thở dài: “Đều do tôi cả, đêm hôm qua tôi gặp ác mộng nên khiến anh ấy tỉnh giấc, sau đó thì tôi ngủ lại được thế nhưng anh ấy không ngủ được nữa.”
Nụ cười bên khóe miệng của Cố Minh Hạo cứng ngắc một giây, có vẻ như hắn đang tưởng tượng ra cảnh hai người họ chung chăn chung gối, điều đó khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Vẫn ổn, chỉ là từ sau khi bị thương thì tôi ít khi đi ra ngoài, có chút không quen.” Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, giống y như một cậu thiếu niên tự ti.
Cố Minh Hạo liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, lên tiếng an ủi: “Sở tổng không cần quá để ý như vậy, y học bây giờ phát triển lắm, nhất định sẽ có cách thôi.”
Sở Ninh Dực chỉ cười không nói, như thể đã nghe những lời như vậy đến nhàm tai rồi.
“Tôi có quen một người bạn học khoa thần kinh, không bằng để hôm nào tôi tìm cậu ta đến giúp Sở tổng nhé!” Cố Minh Hạo đột nhiên nói.
Hắn luôn thăm dò, thăm dò xem có đúng là Sở Ninh Dực không đứng lên được nữa hay không.
Sở Ninh Dực khẽ cong môi rồi cầm lấy tay của Thủy An Lạc, mười ngón tay của họ đan vào nhau: “Vậy làm phiền anh Cố rồi, Lạc Lạc đã giúp tôi tìm không ít bác sĩ thế nhưng kết quả đều giống nhau, tôi cũng không còn hy vọng gì nữa, may mà Lạc Lạc không chê tôi.”
Cố Minh Hạo chỉ cười không lên tiếng.
Xe nhanh chóng tiến vào tiểu khu rồi đi về phía Bắc, không tới năm phút đồng hồ đã thấy cổng của viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này rất khí thế, ngoài cửa còn có mấy ông lão đang ngồi phơi nắng.
Cố Minh Hạo xuống xe rồi đỡ Sở Ninh Dực xuống: “Cậu đã đánh tiếng với họ chưa? Liệu họ có cho chúng ta vào không?”
Ớ...
Thủy An Lạc hơi sững người, ngơ ngác nói: “Còn phải xin phép trước nữa à?”
Cố Minh Hạo: “...”
Sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi mới nói: “Tôi vừa bảo trợ lý đi xin phép rồi, nói là đến thăm ngươi quen.”