“Trong cuộc họp phụ huynh mấy hôm trước, có người nói gì với cô à?” Sư Hạ Dương vào thẳng vấn đề.
Triệu Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn anh ta, có chút bất ngờ: “Sao... sao anh biết?”
Sư Hạ Dương thở dài, quả nhiên có người dám động tay động chân sau lưng anh ta thật. Có nghĩa là ngày hôm đó anh ta cũng không nhìn lầm, có người bám theo bọn họ.
“Cô có quen người đó không?” Sư Hạ Dương nhận ra nỗi khiếp sợ của cô thì không nhịn được muốn bật cười. Tính cách này không giống Triệu Dương Dương chút nào, Triệu Dương Dương đâu có ngốc như vậy, nếu là cô thì chắc chắn sẽ phỉ nhổ chuyện này với anh.
Triệu Uyển Uyển ngơ ngác lắc đầu, cuối cùng đưa di động của mình ra. Cô vẫn chưa xóa tin nhắn được gửi tới trong máy mình.
Sau khi Sư Hạ Dương xem xong liền nhớ kỹ dãy số đó để lát nữa đi điều tra.
“Xin lỗi, vì tôi mà cô bị người ta đe dọa.” Sư Hạ Dương nói xin lỗi.
“Không phải, đây là vấn đề của tôi thôi!” Triệu Uyển Uyển cúi đầu nhìn mũi chân của mình, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu khiến người khác nghe không rõ ràng.
Sư Hạ Dương cũng không chú ý đến. Anh ta nhìn về đống thùng giấy to nhỏ trong phòng, hỏi: “Hôm nay đi luôn à?”
“Vâng, ngày mai là nhà này hết hạn hợp đồng rồi.” Triệu Uyển Uyển nói xong còn âm thầm phỉ nhổ chính mình, cần gì phải lắm mồm thế chứ? Người ta đâu có để ý nhà của cô có hết hạn hợp đồng hay không đâu.
Thế nhưng có vài việc mà con người ta không cách nào khống chế được, ví dụ như sẽ luôn vô thức muốn nói nhiều hơn với người mà mình thích, nói nhiều, rồi lại nhiều hơn nữa, căn bản là không khống chế được.
Sư Hạ Dương lại có vẻ như không nhìn thấy sự lúng túng của con gái nhà người ta, anh ta nói: “Công ty cho người tới đón cô à?”
“Anh George có việc rồi!” Triệu Uyển Uyển thấp giọng trả lời. Cô chỉ muốn Sư Hạ Dương đi nhanh nhanh một chút, cô còn phải liên hệ tới công ty vận chuyển nữa.
Sư Hạ Dương khẽ gật đầu: “Tôi đưa cô đi.”
“Hả???” Triệu Uyển Uyển đột nhiên ngẩng phắt dầu dậy, rõ ràng đã bị giật mình.
“Có mấy cái thùng thôi, không cần phải gọi công ty vận chuyển đâu, để tôi đưa cô đi!” Sư Hạ Dương nói rồi bắt đầu bê mấy cái thùng ra ngoài.
Triệu Uyển Uyển đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Hình như anh ta chưa hỏi qua ý kiến của cô thì phải, mấy cái từ để hỏi hình như anh cũng không hay dùng lắm.
Trong lúc Triệu Uyển Uyển còn đang ngẩn người thì Sư Hạ Dương đã chuyển đồ xong xuôi.
Triệu Uyển Uyển cứ thế ngây ngốc theo Sư Hạ Dương trả phòng rồi rời đi, mãi cho tới khi lên xe rồi mới giật mình tỉnh táo lại.
“Thủ trưởng Sư, có phải tôi lại gây phiền toái gì cho anh không?" Triệu Uyển Uyển lo lắng nói: “Cái tin nhắn kia ấy.”
“Không có việc gì, không liên quan gì đến cô cả!” Sư Hạ Dương thấy cô có vẻ thấp thỏm, lo âu liền dịu giọng xuống.
Triệu Uyển Uyển cũng không nói gì nữa, trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh lại.
Ký túc xá mà công ty sắp xếp cho Triệu Uyển Uyển là một trong những sản nghiệp của Sở Thị. Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, rộng hơn căn hộ cũ, cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Quan trọng là an ninh ở đây rất an toàn, cách công ty cũng gần.
Sau khi Sư Hạ Dương xem xét xong thì cảm thấy ổn hơn nhiều.
Triệu Uyển Uyển cất đồ đạc vào phòng rồi mới quay lại phòng khách: “Cảm ơn anh, có điều tôi cũng chưa quen chỗ này lắm cho nên cũng không mời anh cái gì được.”
Sư Hạ Dương vô tư không để ý, sau khi kiểm tra xong đường dẫn nước và khí ga, cửa sổ rồi mới lên tiếng: “Khoản đảm bảo an ninh của Sở Thị rất tốt, cho nên cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu. Còn nữa, về sau nếu có người nói bất cứ chuyện gì với cô về tôi thì cô đừng...”
Sư Hạ Dương nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng không biết phải biểu đạt ra sao, cuối cùng dứt khoát phẩy tay: “Thôi quên đi, tôi về trước đây, cô cứ dọn dẹp đi.”
Triệu Uyển Uyển đáp một tiếng rồi mông lung nhìn Sư Hạ Dương đi ra khỏi nhà.