Kiều Nhã Nguyễn gật đầu lia lịa.
“Nhưng mà nếu làm diễn viên thì cũng khó, phụ nữ không thể giống đàn ông, làm vợ lính...”
“Thủ trưởng cứ yên tâm, nhân phẩm của cô gái này có thể đảm bảo tuyệt đối. Trước đây cô ấy không chịu làm mấy quy tắc ngầm nên vẫn luôn bị ghẻ lạnh. Cũng nhờ Đội trưởng Sư của chúng ta đi cửa sau cho người vào công ty điện ảnh của Sở Thị đấy, Sở Thị thì chắc chú cũng yên tâm được rồi chứ.” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nói. Cô sợ đánh mất một đồng minh.
Tất nhiên là Thủy Mặc Vân yên tâm về Sở Thị rồi, dù sao thì cũng là ba của cháu ngoại mình mà.
“Vậy thì được đấy, Hạ Dương này, nếu thấy không tệ lắm thì cậu cũng đừng kén chọn nữa.”
“Anh nghe chưa hả, đây là mệnh lệnh của lãnh đạo đó!” Kiều Nhã Nguyễn cuống quýt nói thêm vào.
Sư Hạ Dương day day trán mình rồi lại nhìn hai người đối diện một cách bất đắc dĩ: “Cô vừa mới nói rằng Triệu Uyển Uyển biết chuyện của Triệu Dương Dương?”
Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy thì sực nhớ ra mục đích chủ yếu của mình khi tới đây: “Đúng, đúng, đúng, chuyện này, là chuyện này, thật sự không phải do anh nói sao?”
Sư Hạ Dương hơi nhíu mày, đương nhiên là anh ta sẽ không buồn chán đến độ đi nhắc đến vấn đề này. Hơn nữa chắc chắn Tiểu Sư Niệm cũng không nói. Dù sao bé con cũng mong ngóng Triệu Uyển Uyển làm mẹ của mình thì sao có thể nói ra chuyện đó được.
Sư Hạ Dương nghĩ đến buổi họp phụ huynh mấy hôm trước. Hình như là từ sau hôm đó là Triệu Uyển Uyển không tìm anh ta nữa. Lúc bọn họ ăn cơm tối, có vẻ như Triệu Uyển Uyển nhận được một tin nhắn, chẳng lẽ là...
“Lão đại! Trước khi tới dây tôi vẫn nghĩ một chuyện, những người bên cạnh anh biết đến Triệu Dương Dương, từng tiếp xúc với Triệu Dương Dương thì hình như chỉ có mình tôi! Thế nhưng ngoại trừ tôi thì Triệu Phi Phi cũng biết tính cách của Triệu Dương Dương và Triệu Uyển Uyển giống nhau, đương nhiên tôi cũng thừa nhận đó là do tôi lắm mồm!” Kiều Nhã Nguyễn giơ tay nhận sai.
Sư Hạ Dương quăng cho cô một ánh mắt không rõ thâm ý, sau đó mới nhấc áo khoác của mình rồi đi ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, thế này là đi tìm người ta đấy hả?
“Sao bỗng dưng lại nhắc tới Triệu Phi Phi vậy?” Thủy Mặc Vân không đế ý việc Sư Hạ Dương rời đi mà quay sang hỏi chuyện Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, nhíu chặt mày: “Chú, chú có nhớ trước đây chú từng nói với cháu là trong quân bộ có nội gián, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh cháu không?”
Thủy Mặc Vân gật đầu: “Chẳng phải đã điều tra rồi sao? Cũng đã giải quyết xong rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu: “Cháu vẫn luôn cảm thấy rất lạ, chưa nói đến chuyện khác, thế nhưng chuyện nhiệm vụ lần này thất bại tại sao bọn họ lại tin tưởng chúng ta thật sự thất bại?”
Thủy Mặc Vân tựa vào sofa: “Sau đó thì sao?”
“Cháu không biết nữa, cảm giác mách bảo cháu rằng, nếu chuyện lần này là do Triệu Phi Phi làm thì rất có khả năng cháu cũng không hiểu rõ cô ấy cho lắm.” Thanh âm của Kiều Nhã Nguyễn không lớn, chân mày nhíu chặt lại.
Cảm giác này của cô rất mãnh liệt, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô không thể ngó lơ.
Thế nhưng cô với Triệu Phi Phi đã quen biết nhau hơn hai năm rồi, cũng coi như là sớm chiều ở chung. Nếu quả thật người đó chình là Triệu Phi Phi thì cô phải làm sao đây?
Sư Hạ Dương lái xe đến nhà của Triệu Uyển Uyển đúng lúc cô cũng vừa về đến nhà. Trong phòng khách của cô chất đầy các thùng giấy nhỏ, xem ra là đang định chuyển nhà.
Triệu Uyển Uyển vừa mở cửa thấy Sư Hạ Dương thì lập tức sửng sốt, một lát sau mới nói: “Niệm Niệm vẫn đang ở bệnh viện!”
“Tôi tìm cô!” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, đợi cô nhường đường liền bước vào, sau đó trông thấy thùng đầy dưới đất liền sững người: “Định chuyển nhà à?”
“Vâng, bên Sở Thị đã sắp xếp ký túc xá cho tôi rồi, tôi chuyển qua bên đấy.” Triệu Uyển Uyển nói thật, sau đó lấy hành lý đang để trên ghế sofa xuống: “Anh ngồi trước đi, để tôi đi lấy nước.”
“Không cần phiền cô vậy đâu.” Sư Hạ Dương không ngồi xuống, anh ta cũng chẳng có ý định uống nước.
Thế nhưng cái thái độ này của Sư Hạ Dương lại khiến Triệu Uyển Uyển lo lắng, không biết anh ta định làm gì?