Năm này Thủy An Lạc còn chưa qua hai mươi lăm tuổi, người bình thường ở tầm tuổi này có lẽ chỉ vừa mới kết hôn, có khi còn chưa kết hôn, thế nhưng Thủy An Lạc đã là mẹ của ba đứa trẻ, thậm chí còn phải chăm sóc một người chồng tàn tật.
Hiện tại, Hà Tiêu Nhiên cũng phải nhìn cô con dâu của mình với một cặp mắt khác xưa.
“Hay là hai đứa quay về nhà lớn ở đi, như vậy cũng tiện chăm sóc hơn.” Hà Tiêu Nhiên đề nghị như vậy nhưng cũng không ép buộc.
Thủy An Lạc cắt nguyên liệu xong rồi để gọn vào trong khay: “Mẹ, mẹ còn không rõ tính cách của Ninh Dực sao, trong nhà có nhiều người giúp việc như thế mà anh ấy lại sĩ diện như vậy thì sao có thể về nhà lớn được, anh ấy cũng không muốn mẹ phải lo lắng đâu!” Thủy An Lạc nói một câu đã cắt đứt những lời mà Hà Tiêu Nhiên đang định nói tiếp.
Hà Tiêu Nhiên quan sát thật kỹ Thủy An Lạc, dường như bà chưa bao giờ nhìn cô con dâu này của mình một cách nghiêm túc.
Hoặc có lẽ là do cái dáng vẻ ngốc nghếch bên ngoài của cô trước kia khiến bà không chú ý, chứ thật ra cô đều hiểu cả.
“Được rồi, có con ở cạnh nó thì mẹ cũng yên tâm.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi thở dài, sau đó liền quay người đi ra ngoài.
Bàn tay đang cầm dao thái đồ ăn của Thủy An Lạc hơi khựng lại, khóe miệng của cô khẽ cong lên. Cô với Sở Ninh Dực kết hôn rồi ly hôn rồi lại tái hôn, vậy mà cũng cũng được sáu năm rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Hà Tiêu Nhiên nói rằng bà yên tâm giao con trai mình cho cô.
Xem ra đây là chuyện tốt nhỉ!
Với bản tin trên tivi ngày hôm nay thì coi như James đã hoàn toàn xong đời rồi.
Sở Ninh Dực thu lại được mảnh đất, còn thu được cả phần lớn cổ phần công ty của James, trở thành đại cổ đông lớn nhất trong công ty của hắn. Bước tiếp theo của anh có lẽ sẽ sáp nhập công ty của hắn thành công ty con của mình.
Sở Mặc Bạch rất thỏa mãn với cách làm này của anh, con trai của ông rất quyết đoán.
“Có phải gần đây mấy đứa gặp phải phiền toái gì không?” Sở Mặc Bạch đột nhiên hỏi.
Sở Ninh Dực nhận lấy cốc nước do mẹ mình đưa tới rồi khẽ nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn ba mình: “Phiền toái gì ạ? Chẳng phải đã giải quyết rồi đấy sao?”
Sở Mặc Bạch lắc đầu, con trai của ông đang tính giấu nhẹm mọi chuyện với ông đây mà.
“Nếu ba rảnh quá thì về công ty ngồi đi! Để con trai của ba được nghỉ hưu sớm.” Sở Ninh Dực cười nói.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy?” Sở Mặc Bạch cười mắng, “Cái đầu của con ấy mà, không ở công ty cũng có thể quyết xa ngàn dặm. Ba mà tới cũng chẳng tham dự được vào mấy chuyện đó.”
Sở Ninh Dực cúi đầu, chỉ cười không nói.
Thủy An Lạc làm cơm xong xuôi liền gọi Sở Ninh Dực vào ăn, tuy rằng Bánh Bao Đậu đã ăn rồi cũng vẫn ăn cùng với ba mình thêm một lần nữa, hoàn toàn không cảm thấy mình đã ăn quá nhiều.
Sau chương trình bản tin tài chính kinh tế là đến bản tin giải trí, tin nổi bật đương nhiên là về couple Thái tử x Vương gia, mà không hiểu sao người phóng viên kia lại bắt được một hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn An Phong Dương đang đứng phía sau. An Phong Dương đặt tay lên xe, nụ cười nơi khóe miệng mang theo vài phần tà mị, anh cũng đang nhìn Sở Ninh Dực. Về phần Thủy An Lạc thì cô đang ngồi bên phải Sở Ninh Dực, chống má lên nhìn hai người bọn họ.
Tấm hình này quá quỷ dị, cứ như thể Sở Ninh Dực với An Phong Dương mới là một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết, còn Thủy An Lạc chỉ là một người qua đường chẳng liên quan gì đến khung cảnh này vậy.
Hà Tiêu Nhiên nhìn bản tin này thì suýt nữa tức đến chết, bà vẫn còn chưa quên chuyện con trai mình từng nói thích An Phong Dương đâu.
Mà cô con dâu này cũng chẳng có chút chí tiến thủ nào, chỉ ngồi thế mà nhìn thôi sao?
Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mặt lạnh băng của mẹ chồng đang bắn tới.
Sở Ninh Dực vẫn tỏ ra thản nhiên, vừa gắp đồ ăn cho Thủy An Lạc vừa ăn cơm.
“Mấy cái bản tin bây giờ chẳng biết đăng lung ta lung tung cái gì, mấy cái đó mà cũng có thể viết bài được sao?” Hà Tiêu Nhiên tức giận nói.