Chỉ có điều bọn họ mang Tiểu Sư Niệm đi nhưng không hề biết tất cả đã được đám phóng viên chụp lại, cái bóng người mảnh khảnh kia cũng vẫn bám theo bọn họ.
Phong Phong có thể nói là người biết hưởng thụ nhất trong Tứ thiếu của thành phố A. Còn An Phong Dương lại là người phóng đãng nhất. Vậy cho nên phòng riêng của bọn họ cũng là phòng có góc nhìn đẹp nhất của nhà hàng hải sản.
Trong phòng có một bàn bát tiên, bốn ghế nằm, còn có bàn học, nếu như không ăn cơm thì đây cũng là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi.
Cái bàn không tính là lớn nên ngồi ăn cơm cũng không thấy xa cách, đám người họ đều là những người chú trọng tình cảm.
Tiểu Sư Niệm phụ trách gọi món. Bé không hiểu mặt chữ nhưng có thể hiểu hình ảnh, vậy nên chẳng bao lâu đã chọn hết mười mấy món, Sư Hạ Dương không nhịn được phải đưa tay lên day trán.
“Được rồi.” Anh ta để con gái mình nhịn đói trong bao lâu rồi hả?
“Ba, con gọi là vì ba đó, toàn là món ngon cả, ba còn chưa được ăn đâu!” Tiểu Sư Niệm tỏ vẻ đương nhiên nói.
Triệu Uyển Uyển không khỏi bật cười, thế nhưng không dám cười ra tiếng.
Tiểu Sư Niệm gọi đến khi bàn không còn chỗ để nữa mới thôi. Triệu Uyển Uyển tính nhẩm nghĩ, một bàn này ít nhất cũng phải lên đến năm con số rồi, có khi còn cao hơn.
Tiểu Sư Niệm gọi món xong thì tự chạy đến chiếc giường bên cạnh nằm chơi, để Sư Hạ Dương nói chuyện phiếm với Triệu Uyển Uyển.
Triệu Uyển Uyển đang nghe thì thấy di động vang lên lần nữa, lần này là một tin nhắn được gửi đến. Sau khi Triệu Uyển Uyển mở ra thì thấy một bức hình. Cô gái trong bức ảnh rất gầy nhưng không thể phủ nhận rằng đó là một cô gái rất đẹp.
[Có phải hơi giống mày không? Mày có biết cô ấy chết thế nào không? Là do bị ung thư gan nhưng vẫn muốn sinh Sư Niệm nên mới từ bỏ việc trị liệu. Trước khi cô ấy lâm chung đã phẫu thuật sinh mổ để sinh đứa bé ra. Mày là cái thá gì mà đòi lay chuyển vị trí của một cô gái như vậy trong lòng Sư Hạ Dương?]
Tay của Triệu Uyển Uyển run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Sư Hạ Dương giúp cô rót cốc nước, anh ta thấy cô là lạ liền hỏi: “Làm sao thế?”
Triệu Uyển Uyển vội vàng cất di động của mình đi, mặt tái mét, lắc đầu: “Không sao, tôi không sao.”
Sư Hạ Dương chỉ nghĩ cô như vậy là vì chuyện đồ ăn, dù sao thì giá của một bàn này cũng chẳng hề rẻ. Tuy rằng Triệu Uyển Uyển vừa mới lấy được tiền nhưng cũng chẳng phải người có thói quen tiêu tiền như nước.
Trái tim Triệu Uyển Uyển đập như sấm. Cô quay đầu nhìn Tiểu Sư Niệm đang tự chơi đùa một mình, hóa ra mẹ của cô bé lại là một người phụ nữ vĩ đại như vậy, thế nên chắc chắn Sư Hạ Dương rất yêu cô ấy!
Triệu Uyển Uyển nhịn không được cảm giác chua xót trong lòng. Mặc dù cô không biết người gửi tin nhắn cho mình là ai, thế nhưng có lẽ những lời này cũng không phải là giả.
Sư Hạ Dương bình tĩnh uống trà. Triệu Uyển Uyển nhìn gương mặt nghiêng cương nghị của anh. Nếu như anh ấy có thể buông tay thì đã sớm tìm cho Tiểu Sư Niệm một người mẹ rồi! Dù sao thì cô Thiếu tá Kiều kia vừa xinh đẹp lại có năng lực, hơn nữa Tiểu Sư Niệm cũng rất thích cô ấy.
“Sư Niệm rất ít khi nhắc đến mẹ mình nhỉ.” Triệu Uyển Uyển nói xong chỉ hận không thể tát cho mình một cái, tại sao cô lại nói đến vấn đề này cơ chứ?
“Sư Niệm chưa bao giờ thấy mẹ của mình, cho nên cũng không có tình cảm gì!” Đã nhiều năm rồi, đến giờ khi nhắc đến Triệu Dương Dương anh ta có lẽ đã nguôi ngoai, không đau thấu tim gan như trước nữa.
“À...” Triệu Uyển Uyển cúi đầu bưng nước uống, không nói tiếp.
“Thế nhưng chuyện này cũng tốt, không có tình cảm gì thì sẽ không cảm thấy đau lòng.” Sư Hạ Dương tiếp tục nói.
“Nhưng dù sao cũng là mẹ mà.” Triệu Uyển Uyển ngẩng đầu, bật thốt ra.
Sư Hạ Dương khẽ cong môi, thế nhưng nụ cười của anh ta lại có chút đau đớn.
Triệu Uyển Uyển thầm ảo não, sao cô lại lắm lời như vậy chứ?
Xong đời rồi?!