Thủy An Lạc lắc đầu, cả người vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ.
Người cải tạo gen, sao có thể như thế được? Đến bây giờ trên thế giới vẫn còn chưa nghiên cứu hoàn thiện được bộ gen của con người thì làm sao có thể tiến hành nghiên cứu ra sinh vật như người cải tạo gien được chứ.
“Thực ra những nhà khoa học có thực lực, nổi tiếng có thể kể tên được cũng chỉ là bề ngoài thôi, điều kinh khủng hơn trên thế giới này chính là những chỗ mà em không thấy được. Ở đó còn tồn tại những người có thực lực cao hơn những người nổi tiếng kia rất nhiều.” Mân Hinh nhìn bộ dạng khiếp sợ của Thủy An Lạc thì lên tiếng giải thích.
Chính bản thân cô cũng đang sống trong thế giới rất ít người biết ấy.
Bảng xếp hạng top 10 hacker lừng danh trên thế giới không hề có tên của Mân Hinh, cũng không có Sở Ninh Dực. Thế nhưng họ lại có thể dễ dàng ngăn cản bất cứ tên hacker nào định tấn công họ.
“Thế ngoại cao nhân!” Thủy An khẽ run lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Hiện tại cô giống như một bạn nhỏ còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo đã bị ném vào thế giới của sinh viên đại học.
“Người cải tạo gen, xem ra có người ôm dã tâm không nhỏ, định khống chế thế giới này đây!” Sở Ninh Dực nói thẳng.
Mân Hinh gật đầu rồi bắt đầu công việc của mình.
Thủy An Lạc thở dài, máy vi tính chính là máy vi tính, loại người bình thường như cô không thể hiểu được.
“Nhưng mà còn một tổ hợp số liệu cuối cùng nữa, vẫn chưa trọn vẹn!” An Phong Dương nhíu mày, “Không ngờ phía bên kia lại dùng nhiều tiền để mời A Sơ cho nhiệm vụ lần này. May mà A Sơ bán một nhân tình cho Kiều Nhã Nguyễn, nếu không... rất có thể chúng ta sẽ không lấy được những số liệu này, lại càng không biết được có người ôm dã tâm lớn như vậy!”
Sở Ninh Dực không lên tiếng, An Phong Dương dựa người vào sofa, có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Vậy nên bây giờ em hoàn toàn có quyền nghi ngờ Hạ Lăng không phải là người đúng không?” Thủy An Lạc nói xong thì cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Bởi vì Hạ Lăng có toàn bộ bộ gen của An Kỳ Nhu, thế nên mới có thể giống không sai một chút nào như vậy, chỉ có điều là không có ký ức của người nguyên mẫu mà thôi, nếu không thì Kiều Nhã Nguyễn đã thua từ lâu rồi.
Sở Ninh Dực xoa đầu cô ra điều khen tặng, cuối cùng thì cô cũng chịu chấp nhận sự thật rằng Kỳ Nhu đã qua đời.
Thân thể của Thủy An Lạc lại run lên lần nữa. Cô vội vàng đứng dậy rồi đi tới đi lui trong phòng khách.
“Để em yên tĩnh một lát.” Thủy An Lạc nói rồi đi loanh quanh thêm vài vòng. Sau đó cô nhìn bốn người vẫn bình tĩnh kia. Cái đám người cô biết này rốt cuộc là người kiểu gì vậy hả?
“Không phải, em chỉ muốn nói rằng chúng ta cứ kết hôn, sinh con rồi sống qua ngày một cách bình thường không được hả?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nói: “Trong trí nhớ của em thì nhân bản đã là cực hạn rồi. Rốt cuộc người cải tạo gen là cái quỷ gì nữa vậy?” Thủy An Lạc vừa nói vừa chống nạnh đi vòng vòng.
“Một bộ gen, hai con người, như vậy sẽ đánh vỡ sự cân bằng!” Thủy An Lạc lớn tiếng phản bác.
“Thế nên bây giờ chúng ta đang nghĩ cách tiêu diệt nó đây!” An Phong Dương nói.
Thủy An Lạc: “...”
Quả nhiên, bọn họ không phải người của cùng một thế giới.
Số liệu quá lớn, để khớp chúng với nhau cần rất nhiều thời gian.
Sở Ninh Dực bảo Mân Hinh lọc những thông tinh về lãnh đạo các nước trước.
Lượng số liệu được thu nhỏ lại xong, An Phong Dương phải đi đón con tan học. Mãi đến khi anh quay về thì số liệu vẫn chưa được hoàn thành, ở quân bộ có việc nên Sư Hạ Dương cũng đã về rồi.
Phía nhà lớn Sở gia gọi điện tới nói muốn giữ ba đứa nhỏ ở lại một đêm, Thủy An Lạc cảm kích còn không xong, hiện tại cô còn chưa kịp trở về nhân gian nữa là.
Chỉ có điều cô không biết mình đang ở địa ngục hay ở thiên đường thôi.
Thủy An Lạc lo lắng không yên đi làm cơm tối cho mọi người, Tiểu Bảo Bối biết người lớn đang bận cho nên tự động kéo Tiểu Miên Miên lên lầu làm bài tập.
Mãi đến tám giờ tối, số liệu mới được xử lý xong xuôi, ba người ở nước M, một người ở nước Z, một người ở nước R, người cuối cùng không có thông tin cho nên không thể nào tra ra được.
Ở nước M là nhiều nhất, điều này khiến Thủy An Lạc tự động nghĩ tới Phong Phong. Đó chính là đất nước của anh, đồng thời cũng là một quốc gia đang trên đà sụp đổ.
“Người cuối cùng là Hạ Lăng hả?” Thủy An Lạc hỏi, bởi vì kết quả không có tên của Hạ Lăng.
“Không phải.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, anh như đang nói với chính bản thân mình lại vừa như đang trả lời câu hỏi của Thủy An Lạc.
An Phong Dương đưa tay xoa cằm: “Nhu Nhu đã mất hơn mười năm, cũng đồng nghĩa với việc Nhu Nhu chính là người mang gen mà bọn họ dùng để chế tạo người cải tạo gen đời thứ nhất! Tiêu tốn mười lăm năm, những người này hẳn là mục tiêu kế tiếp!”
Suy luận này rất hợp lý.
Dù sao thì muốn lấy gen của Kỳ Nhu cũng phải lấy trước lúc cô chết. An Kỳ Nhu đã chết hơn mười năm, hiện tại những người đó mới thả Hạ Lăng ra thì chỉ có thể nói rằng cô ta là sản phẩm vừa mới thành công mà thôi.
Mân Hinh không lên tiếng, nhiệm vụ của cô chỉ là tìm kiếm mấy thứ này.
“Hiện giờ đám người kia còn chưa biết chúng ta đã lấy được số liệu cho nên tạm thời sẽ không đề phòng, cậu định làm gì?” An Phong Dương khẽ động, nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vẫn im lặng như trước, chỉ chân mày nhíu chặt, điều đó chứng tỏ tâm tình của anh lúc này không hề tốt.
“Coi như là chế tạo thành công thì để bản sao trưởng thành cũng cần thời gian, các anh có thời gian mà!” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi dò, cho dù không mất đến mười năm, thế nhưng cũng không có khả năng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Mà trong đầu của Sở Ninh Dực lúc này chỉ có một câu hỏi, người cải tạo gen cuối cùng là ai?
Một biến số bất ngờ cũng đủ để bọn họ vạn kiếp bất phục.
An Phong Dương nhìn thái độ của Sở Ninh Dực. Anh cũng không ép Sở Ninh Dực nói chuyện mà chỉ lẳng lặng chờ.
Máy tính của Mân Hinh cũng đang trong trạng thái ngủ, vậy nên lúc này cô cũng đang chờ đáp án của Sở Ninh Dực.
“Nếu như nửa năm sau mà tôi chết, thì liệu mọi người có cảm thấy có thể sẽ xuất hiện một tôi thứ hai để ngồi trên vị trí kia không?” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
An Phong Dương thấy anh nói vậy lập tức ngồi thẳng dậy.
Thủy An Lạc cũng sửng sốt.
Ngày sinh nhật thứ ba mươi lăm của Sở Ninh Dực chính là ngày mà anh tiếp nhận mọi thứ Fool để lại, mà tất cả những thứ ấy đều có liên quan tới sự tồn vong của thành phố A.
Nếu như người cải tạo gen thay thế Sở Ninh Dực...
Nhất thời Thủy An Lạc trở nên mất bình tĩnh: “Chỉ số IQ của em không đủ dùng, mọi người cứ tiếp tục đi, em đi ngủ trước đây!” Nói xong, Thủy An Lạc nhanh chóng đứng dậy rồi chạy về phòng, bây giờ cô cần ngủ, ngủ.
Sở Ninh Dực quay đầu lại, anh nhìn bước chân có chút lảo đảo của Thủy An Lạc, liền biết rằng cô đang sợ.
Sợ sẽ xuất hiện một Sở Ninh Dực giả mạo, thế nhưng thứ hàng giả đó lại giống Sở Ninh Dực y như đúc.
Thế nhưng anh phải nói điều này ra, bởi vì đây chính là khả năng lớn nhất.
Mân Hinh với An Phong Dương nhìn nhau, nếu nói như vậy thì liệu bọn họ có thể cho rằng loạt người cải tạo gen thứ hai có thể hoàn thành ngay trước sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Sở Ninh Dực hay không?
“Lão Đại!” An Phong Dương nói: “Không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Tất nhiên Sở Ninh Dực biết thời gian không còn nhiều, chỉ còn mấy tháng nữa là đến sinh nhật của anh.
Bắt đầu từ Đại Hà, Fool đá ngấm ngầm bồi dưỡng anh trong bóng tối, thế nhưng Sở Ninh Dực không biết không đồng nghĩa với việc kẻ khác không biết, thế nên bọn họ cũng chẳng vội nắm lấy thiên hạ này luôn, mà đợi để dùng con rối kia, đoạt lại giang sơn từ tay anh.