Thủy An Lạc nghiêm túc nhìn Sở Ninh Dực, có phải người đàn ông này có hơi nhiều tai mắt rồi không nhỉ?
“Sao anh biết?”
Sở Ninh Dực nhìn vợ mình như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
“Đừng có mà nhìn em như thế.” Thủy An Lạc hung hăng gắt lên.
Chú Sở vốn đang yên lặng lái xe, lúc này không biết phải đồng tình với thiếu gia hay với thiếu phu nhân nữa.
“Vừa rồi Thủ trưởng Sư có gọi điện cho thiếu gia, Thủ trưởng Sư trở về rồi. Tôi nghĩ chắc cô Kiều cũng sắp về rồi thôi.” Lúc thiếu gia đang khinh bỉ nhìn vợ không chịu giải thích, chú Sở lại có lòng tốt giải thích kỹ cho cô.
Thủy An Lạc:...
Thủy An Lạc lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như vừa rồi cô không nói gì hết, không có hỏi gì hết cả.
Thủy An Lạc ngầm gõ lên đầu mình, tại sao ở bên Sở Ninh Dực, lúc nào cô cũng ngốc như vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ là vì câu nói “Từ giờ trở đi, anh phụ trách tâm cơ, em phụ trách não tàn” của anh ấy có tác dụng rồi sao? Thế nên lần nào ở trước mặt anh cô cũng tự động thụt lùi thành kẻ não tàn cả?
Thủy An Lạc run lên, đây đúng là một bi kịch mà.
Để không thể hiện trình độ não tàn của mình ra, suốt dọc đường Thủy An Lạc cũng không nói gì nữa.
Lúc về tới nhà cũng đã gần năm giờ, Sư Hạ Dương vẫn ở dưới xe đợi, thấy họ về mới xuống xe, đi theo lên nhà.
Thím Ngô đưa lũ trẻ về bên nội, chắc cũng phải tối mới về. Dù gì thì bà nội cũng nhớ các cháu, hôm nay có chịu để cho về không vẫn là một vấn đề, thế nên cô cũng không lo lắng chuyện thím Ngô đột nhiên trở về.
Về đến nhà, họ cũng không vào phòng làm việc nữa, Sở Ninh Dực quay lại bảo Thủy An Lạc gọi Mân Hinh qua, mang cả máy tính theo.
Thủy An Lạc bĩu môi, lại phải gọi máy tính cá nhân của anh tới làm việc rồi, bỗng thấy thương chị chị Mân Hinh ghê.
Cô gọi Mân Hinh, đi theo An Phong Dương, năm rưỡi anh phải đi đón lũ trẻ con.
Thủy An Lạc nhìn bốn người IQ cao ngồi trong phòng khách, cô tự động vào bếp rót nước cho mọi người.
Chỉ có điều lúc đang định đi lại bị Sở Ninh Dực kéo lại, “Ngồi xuống đi, chuyện này em có quyền phát biểu ý kiến.”
Ở đây, chỉ có Thủy An Lạc là bác sĩ, dù gì thì trên phương diện Y học, cô cũng không phải là kẻ não tàn.
Thủy An Lạc chớp mắt, “Hiếm thấy ghê, cuối cùng em cũng có quyền phát ngôn rồi cơ đấy.” Thủy An Lạc bỗng thấy vui vui.
“Vì ở đây không có bác sĩ nào khác cả.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.
Rào!
Một chậu nước lạnh cứ thế mà giội xuống, Thủy An Lạc cúi đầu, nhéo cánh tay Sở Ninh Dực thật mạnh. Không nói không ai bảo anh câm đâu, ok?
Sở Ninh Dực bị cô véo đau, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Sở Ninh Dực lấy số liệu ra, đặt lên bàn.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn, sao không có ai động vào?
Sở Ninh Dực với tay lấy, đưa cho Thủy An Lạc.
Ôi chộ ôi~~~
Thủy An Lạc thụ sủng nhược kinh*, đây là lần đầu tiên đấy nhé, không ngờ cô lại là người đầu tiên được quyền lên tiếng.
*Thụ sủng nhược kinh: Bỗng được yêu thương, vừa mừng vừa lo.
Quên đi chuyện không vui vừa rồi, Thủy An Lạc liền hớn hở mở tài liệu ra xem.
Nhưng khi nhìn thấy chữ ghi trên đó, Thủy An Lạc liền sững ra. Những số liệu này không có ảnh, nếu không phải là bác sĩ, hoặc là là người học sinh học thì thật sự không thể nhìn ra được gì cả.
“Tổ hợp gen?” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn họ, không hiểu cái này thì có gì hay mà xem.
“Mỗi tổ hợp gen ở đây, trên thế giới này đều có hai tái thể, là hai tái thể hoàn toàn giống nhau, hơn nữa cũng không phải là nhân bản.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
Thủy An Lạc giật mình, mắt cũng trợn tròn lên, mãi một lúc lâu sau mới dè dặt xác nhận lại: “Dùng cùng một bộ gen để chế tạo ra một... sinh vật khác sao?”
Thủy An Lạc vốn muốn nói là “người”, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.