Viết hết một tờ, Sư Hạ Dương lại đưa cho cô tờ khác, tay Kiều Nhã Nguyễn vẫn không hề dừng lại.
Viết đến khúc cuối cùng, đầu Kiều Nhã Nguyễn đã đau đến mức muốn nổ tung, nhưng vẫn còn một vài số liệu nữa, đáng ra cô phải nhớ mới phải.
Kiều Nhã Nguyễn gõ mạnh lên đầu mình, miệng vẫn còn đang lẩm nhẩm. Những người còn lại đều nhìn cô, tuy không biết cô đang viết cái gì, nhưng có thể thấy được sự nghiêm túc của cô.
“Không được, không đúng.” Kiều Nhã Nguyễn gạch tổ hợp gen cuối cùng đi, rồi lại đập mạnh lên đầu mình cái nữa, “Không phải, không phải cái này.”
Sư Hạ Dương đưa tay ra nắm lấy vai cô, xoa dịu tâm trạng kích động của cô.
Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng vẫn không nhớ ra nổi tổ hợp gen cuối kia. Cô mệt đến nỗi ngồi co quắp dưới đất, “Còn một tổ hợp số liệu nữa, tôi không nhớ nổi.”
Những cái này có lẽ là số liệu gen của người cải tạo gen mà bọn họ đang nghiên cứu, tìm thấy gen tương thích của người này là có thể tìm thấy những người cải tạo gen kia.
Chẳng trách, có người lại bỏ ra một cái giá cao để sai A Sơ mang số liệu về.
Thế nên lần này, A Sơ lại giúp cô một lần nữa rồi.
“Đệch, không phải đấy chứ, đây chính là đống số kiệu kia à? Thiếu tá, cô có phải là người không vậy?” Hổ nhặt tờ giấy ở dưới đất lên, nhìn những số liệu mà anh ta hoàn toàn chẳng hiểu gì, không chịu nổi chửi bậy luôn.
Hạ Chương Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn với ánh mắt thâm trầm, nhưng vẫn không nói gì.
Sư Hạ Dương khuỵu xuống đè tay lên vai cô, “Cô đã cố gắng hết sức rồi, so với việc nhiệm vụ thất bại, thế này đã là tốt lắm rồi.”
“Nhưng mà Thiếu tá, sao cô lại nhìn thấy những số liệu này thế? Cái tên cầm số liệu đi, vừa nhìn đã biết không dễ dây vào rồi, Thiếu tá còn bị đánh ngất nữa mà.” Có người bỗng lên tiếng.
Hơn nữa, trọng điểm chính là, Kiều Nhã Nguyễn chỉ bị đánh ngất chứ không hề bị giết.
Trong những tình huống như vậy, bọn chúng nào biết thương xót người khác chứ, có mà giết luôn cho xong chuyện ấy.
Mọi người đều sững ra, sau khi định thần lại, Hổ quay ra đá tên chiến hữu của mình một phát, “Nói linh tinh cái gì thế hả? Có giỏi thì cậu cũng cầm được số liệu về đi?”
Thật ra câu này của cậu ta, nói nghiêm trọng thì chính là vấn đề thông đồng với địch.
Hơn nữa, quả thật cần phải có một lời giải thích hợp lý.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ cúi đầu, tuy A Sơ đã đánh ngất cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cần giải thích việc tại sao mình lại có thể thấy được đống số liệu đó, đã thế lại chỉ bị đánh ngất nữa.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn Sư Hạ Dương, “Tôi quen A Sơ, anh ta từng định giết tôi, nhưng vì tôi có quan hệ với Sở Ninh Dực cho nên anh ta mới không ra tay nữa. Lần này là tôi chủ động yêu cầu cho xem đống số liệu đó. Vì tôi biết, anh ta không thể giao số liệu đó cho tôi, mà tôi cũng chẳng phải là đối thủ của anh ta. Đó là suy nghĩ duy nhất của tôi lúc ấy. Anh ta đánh ngất tôi, đại khái chắc là vì không muốn lại có thêm rắc rối.”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong, mọi người cũng không nói gì nữa.
Nếu như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong kết hôn, vậy thì chắc chắn là có quan hệ với Sở Ninh Dực, có thể nói là em dâu Sở Ninh Dực luôn cũng được. Mà danh tiếng của Sở Ninh Dực trong giới, kỳ thật cũng có khả năng khiến người ta tha cho cô một mạng.
Sư Hạ Dương nhìn Kiều Nhã Nguyễn, một lúc sau mới cất tiếng: “Xem như chuyện này chưa xảy ra, số liệu chúng ta lấy được là bản phụ kèm, chỉ có điều không hoàn chỉnh.”
Sư Hạ Dương nói như vậy, rõ ràng là đang bảo vệ Kiều Nhã Nguyễn.
Nhiệm vụ của họ thất bại rồi, chính nhờ trí nhớ khác người của Kiều Nhã Nguyễn đã giúp họ hoàn thành được một nửa nhiệm vụ.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sư Hạ Dương với ánh mắt biết ơn. Cô biết nếu như anh ta không lên tiếng thì sau khi trở về cái mà cô phải đối mặt có khả năng chính là thẩm vấn chính trị, và cô cũng có thể sẽ phải gánh chịu một vết nhơ trong đời.
Trực thăng từ từ tiến gần về phía thành phố A trong đêm, tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn cũng càng ngày càng bất an.
Người cải tạo gen, hoàn toàn có thể thay thế sự tồn tại của người nguyên bản, trong đầu có gì đó hiện lên nhưng cô không nắm bắt được.