Bước chân của A Sơ hơi khựng lại, rồi hắn lại ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn.
“Cô không phải là đối thủ của tôi đâu.” Rõ ràng là A Sơ vẫn còn nhớ Kiều Nhã Nguyễn, hơn nữa cũng không có ý muốn làm cô bị thường.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn vào thứ hắn đang cầm trong tay, “Có người cho anh tiền chẳng qua cũng chỉ bảo anh cầm số liệu này về, anh cho tôi xem một lượt, như vậy thì cũng không xem là đã làm trái lại với giao hẹn của các người đúng không nào?”
Trí nhớ của Kiều Nhã Nguyễn tuy không khủng bố như của Sở Ninh Dực nhưng vẫn có thể nhớ được tới 90%.
A Sơ cau mày.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ bặm môi, “A Sơ, tôi biết anh không phải là người xấu, hơn nữa tôi cũng không bắt anh phải làm trái lại với quy tắc của mình. Tôi chỉ xem một lần thôi, sẽ không ai biết được đâu.” Kiều Nhã Nguyễn đứng cách hắn khoảng một mét, nói.
“Không phải người xấu?” Khóe miệng A Sơ lạnh lùng nhếch lên, “Nhưng tôi không phải là người tốt.”
“Nếu như anh là người xấu thì lần trước anh đã có thể giết tôi rồi, nhưng anh đã không làm như vậy.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.
“Đó là vì Sở Ninh Dực...”
“Nếu Sở Ninh Dực đã tin tưởng anh, vậy càng chứng tỏ rằng anh không phải là người xấu. Anh chỉ vì tiền mà làm việc thôi, tôi sẽ không gây trở ngại chuyện làm ăn của anh. Tôi chỉ muốn xem những số liệu kia một chút thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói với giọng thiết tha.
A Sơ nhìn cô, ánh mắt lại càng trở nên thâm trầm hơn.
Kiều Nhã Nguyễn mím chặt môi, chờ câu trả lời của hắn.
A Sơ nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Bộ quân trang này có đáng để cô bán mạng mình như vậy không? Cô phải biết, giờ tôi cũng có thể giết cô.”
“Tôi biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới bộ quân trang này cả, vấn đề nằm ở trách nhiệm, A Sơ.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi vẫn nhìn hắn chằm chằm, chờ tới lúc quân đội của biên giới nước Z tới đây, chắc đám Sư Hạ Dương cũng đuổi tới kịp, vậy thì cô sẽ không còn thời gian nữa.
A Sơ nhìn cô, cuối cùng quăng tập tài liệu qua, “Mười phút.”
Kiều Nhã Nguyễn không kịp cảm ơn hắn, ngồi phệt luôn xuống đất lấy đèn pin mini của mình ra, dưới ánh đèn mở ảo, cô lật xem từng trang một.
Chỉ có điều, xem tới trang cuối cùng lại khiến Kiều Nhã Nguyễn kinh hoàng, đến cuối, số liệu cho thấy, bọn họ đã làm ra được nhiều người cải tạo gen rồi, thậm thí còn có thể thay thế được cả người nguyên bản, đặc biệt là, có vài người cải tạo gen là đầu não của một số quốc gia cũng đang trong giai đoạn nghiên cứu.
Kiều Nhã Nguyễn xem là lạnh toát hết cả sống lưng, đám người đó muốn làm gì chứ?
Cô đứng phắt dậy ngẩng đầu nhìn A Sơ, “Những cái này...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói dứt lời đã bị A Sơ đánh ngất, số liệu cũng nhanh chóng bị hắn đem đi, vì người của Sư Hạ Dương đã đuổi tới nơi rồi.
Còn về việc đánh ngất Kiều Nhã Nguyễn thì đó sẽ là lý do tốt nhất để cô ăn nói với Sư Hạ Dương.
Lúc người của Sư Hạ Dương đuổi tới nơi chỉ thấy Kiều Nhã Nguyễn đã bị đánh ngất dưới đất. Hạ Chương Phong đi tới bế cô lên, còn Sư Hạ Dương thì nhìn một lượt xung quanh, “Lính Quốc phòng sắp tới rồi, chúng ta phải nhanh chóng rút thôi.”
Vì không muốn gây ra xung đột Quốc tế không cần thiết, đây là cách tốt nhất.
Nhưng đáng tiếc là bọn họ không lấy được số liệu, mấy nhà khoa học kia cũng đã chết mất rồi, thế nên cũng xem như nhiệm vụ thất bại.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn tỉnh lại thì vẫn còn đang trên trực thăng, bầu không khí có chút nặng nề.
Kiều Nhã Nguyễn đập mạnh lên cổ mình, tên A Sơ kia đúng là mạnh tay thật.
“Cô không sao đấy chứ? Ai bảo cô một mình đuổi theo, không biết là rất nguy hiểm hả?” Sư Hạ Dương nhíu mày trách mắng. Cũng may là cô chỉ bị đánh ngất, A Sơ vẫn chưa lấy mạng cô.
“Giấy, bút...” Sau khi hoàn hồn lại, câu đầu tiên của Kiều Nhã Nguyễn chính là đòi giấy với bút, càng để lâu, cô sẽ càng nhớ được ít về đống số liệu đó.
Sư Hạ Dương tìm được giấy với bút cho cô, giấy thì không biết là tờ giấy lộn dùng để bọc gì trên trực thăng, nhưng nhìn chung thì vẫn dùng được.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi dưới đất, nhanh chóng viết những số liệu mình còn nhớ được lên tờ giấy lộn kia.
“Đây là cái gì?” Hổ vừa nói liền bị Sư Hạ Dương ngăn lại.