Thủy An Lạc ngẩng đầu, chú ý vào mấy chữ “không cần phải để ý” của anh.
“Scandal?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, “Anh muốn tung scandal với Thủy An Kiều à, thật không có mắt.”
Thủy An Lạc không thấy phải tức giận. Dù sao anh Sở nói gì, cô làm theo là được, hơn nữa mấu chốt là anh Sở cũng thấy chướng mắt với loại phụ nữ như Thủy An Kiều.
“Từ lúc bản thiếu gia đây nhìn trúng em thì đã không biết mắt là cái gì nữa rồi.” Sở Ninh Dực tỏ ra vô tội nói.
Thủy An Lạc: “...”
Không yêu nữa, không yêu nữa, nhất quyết không nói chuyện nữa cho rồi.
Thủy An Lạc tức giận xoay người đi ngủ. Từ giờ đến sáng mai cô không định để ý đến anh nữa.
Sở Ninh Dực khẽ cười, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
***
Sáng hôm sau, Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm sang nhà Sở Ninh Dực rồi đến sân bay. Lúc được bế sang bé con vẫn còn đang ngủ.
Thủy An Lạc ôm cô bé lên lầu, đặt xuống bên cạnh Bánh Bao Đậu.
Khi Thủy An Lạc xuống lầu, Sở Ninh Dực vẫn đang bàn bạc gì đó với Phong Phong. Cụ thể là chuyện gì, Thủy An Lạc chỉ nghe loáng thoáng có liên quan đến thím Vu.
Cô bước tới đằng sau Sở Ninh Dực, đẩy anh về phòng khách, “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Em thấy thím Vu thế nào?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc cúi đầu, ngồi xuống sofa, nhìn người đang ngồi trên xe lăn, “Là người tốt.”
Từ lúc cô đến Sở gia đã biết thím Vu, sau đó lại tiếp tục quay về với Sở Ninh Dực, vẫn là thím Vu chăm sóc cho cô.
Sở Ninh Dực gật đầu, đây chính là đáp án mà anh muốn.
Thím Vu sẽ không hại bọn họ, nhưng nhất định là có liên quan đến gia đình Bá tước.
Bởi vì thái độ của bà ấy dành cho Phong Phong là một loại thái độ rất kỳ quái.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, “Hẹn lúc mười giờ, chúng ta có thể xuất phát từ chín giờ. Em bảo chú Sở tám rưỡi qua đây nhé.”
“Đi sớm một chút.” Sở Ninh Dực vừa uống nước vừa nói.
“Được rồi.” Thủy An Lạc nhún vai. Anh đã nói vậy đương nhiên là có lý của anh, cô cứ nghe theo là được.
Ba đứa nhóc vẫn chưa dậy, Thủy An Lạc gọi Tiểu Bảo Bối dậy đi học xong mới bảo thím Ngô chăm sóc cho ba đứa nhóc cẩn thận, sau đó cùng Sở Ninh Dực đi ra ngoài.
Chú Sở đã sớm chờ ở bên dưới, thấy bọn họ ra khỏi thang máy liền vội vàng qua hỗ trợ.
Nơi mà Thủy An Lạc hẹn không phải nơi nào khác mà chính là quán cà phê đối diện biệt thự của Thủy gia.
Biệt thự nhà họ Thủy vẫn nằm đó, chỉ có điều thay bằng một hộ gia đình khác mà thôi.
Lúc bọn họ tới nơi Thủy An Kiều còn chưa đến. Thủy An Lạc giúp Sở Ninh Dực chỉnh lại tư thế ngồi xong liền cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, “Em qua bên cạnh chờ anh nhé?”
Sở Ninh Dực gật đầu, nhìn Thủy An Lạc đứng qua một bên nghịch di động. Vị trí kia, người bên ngoài sẽ không thấy được, đương nhiên cũng bao gồm cả phóng viên và chó sãn.
Sở Ninh Dực đặt di động lên bàn, nhìn dãy số liên tục nhấp nháy bên trên, lại không hề ấn nghe.
Di động vang lên mấy lần mới ngừng lại.
Thủy An Lạc cầm di động của mình, ngồi trên sofa chơi game, đúng lúc đó thì tin nhắn của Tân Nhạc hiện lên trên QQ.
[Tân Tiểu Nhạc: Tôi ra viện rồi, lần trước cảm ơn bà nhé.]
[Thủy An Lạc: Nhanh thế? Bà đã khỏe hẳn chưa?]
[Tân Tiểu Nhạc: Đỡ rồi, tôi cũng phải cảm ơn bà về chuyện công việc của tôi nữa. Sáng hôm nay bệnh viện vừa gọi cho tôi rồi, tháng sau tôi sẽ đến báo danh, An Lạc, thật sự rất cảm ơn bà.]
Thủy An Lạc vốn định hỏi chuyện giữa cô ấy và đàn anh thế nào, cứ gõ lại xóa, gõ lại xóa, cuối cùng cũng không gửi đi.
[Tân Tiểu Nhạc: Vậy nhé, tôi đi dọn nhà đây, vừa mướn được một căn phòng ở gần trường bọn mình rồi.]
Ngón tay Thủy An Lạc khựng lại, trong lòng thấy chua xót.
Xem ra, lần này Tân Nhạc thực sự đã buông tay rồi.