Thủy An Lạc chớp mắt rồi nhìn Sở Ninh Dực bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Đại tiên! Cái này mà ngài cũng biết sao?”
Sở Ninh Dực lập tức đẩy Thủy An Lạc ra.
Thủy An Lạc hét lên một tiếng, lăn một vòng trên giường rồi mới ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Hồi em còn bé cực kỳ ghét làm bài tập về nhà, đều do cậu ta làm cho em hết! Em cảm thấy giờ em thành kẻ học dốt thế này, cậu ta phải chịu trách nhiệm chính ấy!”
“Sau đó thì sao?” Sắc mặt của Sở Ninh Dực càng thêm khó coi.
“Sau đó thì cậu ta ra nước ngoài, còn bảo em học giỏi tiếng Anh để ra nước ngoài tìm cậu ta. Em bị điên chắc, không còn người làm bài hộ nữa rồi còn bắt em học cả tiếng Anh nữa chắc?” Thủy An Lạc tức giận nói.
Sở Ninh Dực hơi híp mắt lại, xem ra nếu EQ của tên bạn trúc mã đó đủ cao thì tình cảm của cậu ta với Thủy An Lạc chắc cũng như tình cảm của Tiểu Bảo Bối với Tiểu Miên Miên bây giờ.
Từ nhỏ đã chăm như chăm vợ rồi.
“Này, anh hỏi cái này làm cái gì vậy?” Thủy An Lạc nói rồi ngồi dậy, một tay của cô khều cằm của Sở Ninh Dực rồi tiếp tục trò đùa giỡn mỹ nhân: “Anh ghen sao? Chuyện từ tám trăm năm trước mà anh còn ghen à? Hiện tại em cũng quên mất tiêu thằng nhóc xấu xa đó trông như thế nào rồi.”
Sở Ninh Dực nắm lấy những ngón tay định đùa giỡn lưu mạnh của cô: “Sau này cũng không gặp lại sao?”
“Đương nhiên là không rồi. Đã bao nhiêu năm rồi chứ, khi đó em mới học lớp một, mới có sáu tuổi thôi đó! Tên đó chắc là lớn hơn em một ít, là học sinh chuyển trường rồi sau này lại ra nước ngoài, sau đó nữa cũng chẳng gặp lại.” Mấy tin tức này vẫn là do Thủy An Lạc moi móc từ trong trí nhớ của mình ra: “Này, anh Sở, chẳng lẽ bây giờ anh đang cảm thấy em cực kỳ đáng yêu cho nên sợ người khác cướp em đi mất sao?”
Sở Ninh Dực: “...”
Da mặt của người này càng ngày càng dày, sợ rằng ngay cả nước mắt của Mạnh Khương Nữ cũng không rung chuyển nổi độ dày này mất.
Nhưng khi thấy cái dáng vẻ dương dương tự đắc này của cô thì chết tiệt làm sao, anh lại thích!
Sở Ninh Dực đập lên gáy của cô, sau đó cười mắng một tiếng rồi đẩy cô đứng lên: “Đi tắm đi.”
“Được rồi!” Thủy An Lạc nhanh nhẹn vào phòng tắm, lúc đi tới cửa lại tỏ ra mê mị nhìn Sở Ninh Dực một cái: “Mỹ nhân, đợi gia xong xuôi rồi sẽ yêu thương em nha ~”
Sở Ninh Dực: “...”
Là tên nào đã thả con yêu tinh này ra thế hả?
Thủy An Lạc tắm rửa rất nhanh, tắm xong thì mặc một chiếc áo choàng tắm rồi bưng nước ra ngoài để giúp Sở Ninh Dực lau người.
Thủy An Lạc ngồi bên giường, lúc cô giúp Sở Ninh Dực lau chân thì cố ý nhấn mạnh xuống một cái: “Anh vẫn không cảm giác được gì sao?”
Sở Ninh Dực lắc đầu.
Thủy An Lạc thở dài: “Nếu muốn chân anh có cảm giác trở lại thì trước hết phải đả thông được thần kinh tọa đã. Hay là em ném anh xuống vách núi nhé, như thế biết đâu lại đả thông được hết kinh bát mạch của anh thì sao nhỉ?”
Sở Ninh Dực: “Em có tin anh mở cửa sổ rồi quăng em xuống ngay bây giờ không?”
“Hì hì, em không tin!” Thủy An Lạc cười nói: “Trong tiểu thuyết võ hiệp đều viết như thế cả, nhân vật nam chính rơi xuống vách đá rồi sẽ gặp một thế ngoại cao nhân, sau đó...”
“Em nói thêm một câu nữa thôi anh sẽ đem toàn bộ đống truyệt của em đốt sạch đấy!” Sở Ninh Dực uy hiếp.
Thủy An Lạc quả quyết ngậm miệng, đồng thời còn làm một động tác kéo khóa trên miệng của mình, chỉ có điều động tác này của cô lại khiến Sở Ninh Dực bật cười.
Sau đó, Thủy An Lạc vẫn tiếp tục giúp anh người sạch sẽ cho anh rồi đi đổ nước.
Sở Ninh Dực đưa tay bóp bóp hai cái đùi của mình, nhưng vẫn chẳng có cảm giác gì cả.
“Làm gì thế? Làm gì thế? Ai cho anh ngược đãi anh Sở của em hả?” Thủy An Lạc vừa quay trở lại thì lập tức đánh vào tay của anh, tức giận nhìn chằm chằm.
Sở Ninh Dực thấy cô căng thẳng như vậy liền kéo cô nằm xuống cạnh mình: “Có lẽ ngày mai sẽ có vài tin tức nhỏ, em đi cùng với anh, không cần phải để ý tới...”
Sở Ninh Dực dùng thanh âm nhàn nhạt của mình nói cho cô biết chuyện gặp mặt Thủy An Kiều ngày mai.