Thủy An Lạc: “...”
Nể tình anh bày tỏ tấm lòng mình, cô sẽ không chấp nhặt với anh nữa.
Bánh Bao Đậu không chịu ăn cơm ngoan, trước khi Thủy An Lạc kịp ra tay, Sở Ninh Dực đã bế luôn Bánh Bao Đậu lên đùi mình rồi.
“Con không ăn cơm là lại muốn bị đói đúng không?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Con muốn ba bón con ăn.” Bánh Bao Đậu gân cổ nói, tỏ vẻ mình nói có lý lắm.
Sở Ninh Dực khẽ cười: “Cái dáng vẻ không thèm nói lý này đúng là giống hệt em.” Thế nhưng Sở Ninh Dực còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thủy An Lạc đạp cho một phát.
Thế nhưng đá xong rồi, Thủy An Lạc mới sửng sốt nhớ ra, anh không có cảm giác gì cả.
Tim cô bỗng nhói lên một cái, đau đến tê dại.
“Em làm sao thế?” Sở Ninh Dực thấy cô đột nhiên biến sắc, khó hiểu hỏi.
Quả nhiên, anh không có cảm giác gì cả.
“Em không sao, anh toàn chiều con bé thôi! Để xem sau này ai dám cưới con gái của Sở Ninh Dực anh nữa nhé!” Thủy An Lạc cố nhịn cảm giác chua xót trong lòng xuống, lại cúi đầu ăn tiếp.
Trong mắt của Sở Ninh Dực xẹt qua một cảm xúc khó nói, thế nhưng không lộ ra.
Bánh Bao Rau có thể tự ăn rất ngoan. Mẹ nhóc gắp cái gì vào bát cơm nhỏ của nhóc, nhóc đều ăn hết.
Tất nhiên là trên bàn không có món mà hai người kén ăn này không thích.
Tiểu Bảo Bối vừa cầm đũa của mình vừa nhìn ba, sau đó nói: “Ba, bạn học ở trường đều đang bàn tán chuyện của chú Tư!”
“Nói cái gì?” Sở Ninh Dực vừa bón cơm cho con gái vừa nói chuyện phiếm với con trai.
“Có người nói chú Tư xấu nhưng cũng có người nói chú Tư tốt. Cô giáo của con còn vì chú Tư mà gây gổ với một cô giáo khác. Cô giáo kia nói chú Tư là kẻ khốn nạn. Ba, kẻ khốn nạn là thế nào ạ?” Tiểu Bảo Bối hỏi.
Thủy An Lạc ngẩng đầu. Cô nhìn ra được cô giáo của Tiểu Bảo Bối chính là fan hâm mộ của Phong Phong, xem ra chuyện này quả thực đã gây xôn xao quá lớn rồi.
“Người khốn nạn tức là những người không tốt, là người xấu.” Sở Ninh Dực giải thích cho con trai.
Tiểu Bảo Bối gật đầu tỏ ý đã biết, lại nói tiếp: “Nhưng mà tại sao cô ấy lại nói chú Tư khốn nạn ạ? Cô ấy cũng đâu có quen biết chú Tư đâu!”
“Chú Tư của con lẳng lơ như thế thì có ai mà không biết chứ!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Ây...
Bối rối ghê.
“Chuyện của chú Tư với mẹ nuôi là chuyện riêng của hai người họ, có liên quan gì đến người khác đâu?” Tiểu Bảo Bối nhíu cặp chân mày nhỏ của mình lại, nói.
“Đúng là không có liên quan tới người khác, thế nhưng tiền mà chú Tư của con kiếm được là từ túi của người ta!” Sở Ninh Dực không có ý giải thích tỉ mỉ. Vì Tiểu Bảo Bối thực sự còn quá nhỏ cho nhưng anh sẽ không nói những câu trả lời qua loa, rồi nói cái gì mà lớn lên rồi sẽ hiểu, thế nhưng cũng sẽ không nói hết hoàn toàn cho con trai của mình mà để thằng bé tự mình tìm tòi.
Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ, vừa cắn đũa, vừa đảo mắt: “Vì chú Tư là diễn viên ạ?”
“Đúng là ý này đấy.” Sở Ninh Dực nói rồi sờ cái bụng của của Bánh Bao Đậu, sau đó đặt bé xuống: “Đi chơi đi.”
Tiểu Bảo Bối đã hiểu được đại khái, chỉ là chưa rõ ràng lắm thôi, thế nhưng nhóc cũng không thèm quan tâm nữa.
“Anh chơi với em đi.” Bánh Bao Đậu chạy qua lôi kéo Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối và vội vài miếng cơm rồi đứng dậy, kẹp Bánh Bao Đậu dưới nách sau đó mang em gái ra phòng khách chơi đùa.
“Sau này con trai lớn lên nhất định sẽ lợi hại hơn anh.” Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn chồng mình: “Ngài muốn nhường lại đài tiên của mình rồi à?”
Sở Ninh Dực khẽ nhẹ rồi nhìn Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau ra khỏi ghế ăn cơm trẻ em.
“Thêm mấy năm nữa, đợi thằng bé lớn hơn một chút là có thể nhường lại được rồi!” Sở Ninh Dực vừa nhìn Tiểu Bảo Bối đang chơi đùa với em gái trong phòng khách vừa nói, sau đó đến gần Thủy An Lạc: “Em sinh cho anh một đứa con rất tốt!”
Lời này xen lẫn niềm tự hào của một người ba, hơn thế nữa chính là cảm kích đối với Thủy An Lạc.