Thủy An Lạc liếc mấy quyển sách một cái, sau đó thở dài rồi ôm lên, quăng vào thùng rác.
Lúc Thủy An Lạc đi ra ngoài thì Tiểu Bảo Bối đã đi học về. Lúc này nhóc đang ngồi cạnh bàn trà làm bài tập về nhà với Tiểu Miên Miên. Nhóc làm nhiệm vụ giám sát, còn Tiểu Miên Miên thì vò đầu bứt tai ngồi viết.
“Em viết sai rồi, phải viết cái này trước.” Tiểu Bảo Bối nhíu mày nói, cái tay nhỏ còn chỉ vào chữ Điền.
“Em không muốn viết đâu.” Tiểu Miên Miên bĩu môi rồi nằm bò ra bàn, làm bộ đáng thương nhìn Tiểu Bảo Bối.
“Em mà không viết thì bài kiểm tra chính tả lần này em lại đứng nhất từ dưới đếm lên nữa đấy.” Tiểu Bảo Bối cảm thấy rất bất lực.
“Đứng nhất từ dưới lên thì có sao chứ? Dù sao thì em cũng có anh Bảo Bối mà!” Tiểu Miên Miên cười tít mắt nói.
Thủy An Lạc nhìn, tâm trí cô lập tức nghĩ tới cái thằng nhóc chết tiệt ngồi cùng bàn hồi tiểu học. Nếu như không phải do tên đó thì cô cũng không đến mức chỉ biết vài từ tiếng Anh như vậy.
Sở Ninh Dực nhìn về phía Thủy An Lạc, rõ ràng anh cũng nghĩ đến chuyện mà cô từng kể cho anh nghe.
Nhóc lưu manh nhà anh hồi còn bé cũng rất duyên, mới nhỏ thế đã có người muốn nuôi cô cả đời rồi.
“Miên Miên à, mấy chuyện học hành thế này đều phải dựa vào mình, con không thể cứ dựa vào người khác được, hiểu không? Lỡ sau này anh Bảo Bối của con chạy mất thì sao?” Cũng giống như cái thằng nhóc xấu xa ngồi cùng bàn với cô ấy.
Tiểu Bảo Bối đen mặt nhìn mẹ mình, đúng là mẹ đẻ của nhóc mà.
“Anh Bảo Bối sẽ chạy mất ạ?” Tiểu Miên Miên lo lắng hỏi.
“Không đâu!” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc hứa hẹn.
Thủy An Lạc chỉ a một tiếng rồi xoay người đi vào nhà bếp. Năm đó cái thằng nhóc xấu xa kia cũng thề non hẹn biển với cô là chắc chắn không chạy. Kết quả thì sao, má nó, đến năm thứ hai đã mất hút con mẹ hàng lươn rồi, còn nói cái gì mà bảo cô học giỏi tiếng Anh rồi ra nước ngoài tìm nó nữa chứ!
Cô có bị điên đâu? Cô vốn đã chẳng thích học rồi, lại còn bảo học vì nó á, thế thì cô lại càng không học tiếng Anh đấy.
Bây giờ nghĩ lại, Thủy An Lạc thật sự muốn đập đầu tự tử cho rồi.
Sở Ninh Dực cười, ánh mắt bỗng lóe sáng.
Tiểu Miên Miên nhõng nhẽo đòi hỏi, thế nhưng cuối cùng vẫn viết hết một trang giấy với những dòng chữ nguệch ngoạc dưới chính chính sách áp bức của Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối cảm thấy rất chạnh lòng. Đặc biệt nhiều năm sau khi nhóc nhìn thấy chữ ký trên giấy đăng ký kết hôn thì lại càng thấy chạnh lòng hơn.
“Oh yeah! Em viết xong rồi, em về nhà ăn cơm đây!” Tiểu Miên Miên kêu lên, sau đó quẳng cả cặp đó, sải cái chân ngắn chạy đi, nhìn thôi cũng biết chắc chắn vẫn còn bài tập rồi.
Thủy An Lạc gọi một tiếng nhưng không gọi lại được, bé con đã sung sướng chạy về nhà mất rồi.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang giúp Tiểu Miên Miên thu dọn sách vở, cô cầm vở bài tập của Tiểu Miên Miên lên, sau khi xem xong khóe miệng liền giật giật.
Cô nhớ rất rõ là chữ của An Phong Dương cực kỳ đẹp, ngay cả chữ của Mân Hinh cũng đẹp nữa.
Thế nhưng cái mớ chữ như gà bới này thật sự là do người viết ra sao?
Tiểu Bảo Bối tỏ ra rất bất lực, thế nhưng vẫn giúp Tiểu Miên Miên thu dọn sách vở, sau đó nói: “Bài tập toán còn chưa làm nữa.”
Đúng là lũ nhỏ cũng có bài tập toán thật, có điều cũng chỉ là bắt chúng nó tính mấy bài toán như một cộng một bằng mấy mà thôi.
Tiểu Bảo Bối bày tỏ, nuôi một cô vợ thế này, đúng là rất mệt tim.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu con trai nhà mình một cái. Phía sau, thím Ngô đã gọi họ ra ăn cơm rồi.
Ba đứa bé chạy qua. Thủy An Lạc giúp Sở Ninh Dực đẩy xe lăn tới, anh thấp giọng nói: “Thằng nhóc ngồi cùng bàn với em chắc cũng bị em dọa sợ như vậy đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Hồi còn bé cô không có ngốc đến vậy đâu nhé!
“Cẩn thận em cắn anh đấy!” Thủy An Lạc hung hăng nói.
“Ừ, nhưng may mà dọa chạy mất được!” Những lời này Sở Ninh Dực nới với một tâm tình vô cùng tốt.