Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô gái nào kia, nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy nên để kẻ đó biết đã đánh giá thấp vợ anh rồi, như vậy sẽ càng cảm thấy phấn chấn hơn.”
Thủy An Lạc nhún vai, đứng dậy ra ngoài rửa bát.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đưa con ra ngoài, nhưng không đi quá xa, tới ngay trung tâm thương mại gần đó.
Bên ngoài đâu đâu cũng có tin tức của Phong Phong.
Thủy An Lạc đẩy xe lăn, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại. Cô biết sự ghê gớm của dư luận. Khi ấy cô cũng chết đi sống lại dưới làn sóng dư luận như vậy.
“Không phải lo đâu, dư luận tuy đáng sợ, nhưng có khuyết điểm, đó chính là nó cũng chỉ có tính thời hạn thôi.” Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên tay cô, lại nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
“Thật sự là Hạ Lăng làm sao?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi, “Nếu là Hạ Lăng, vậy đúng thật là đã có sự chuẩn bị sẵn rồi.”
Sở Ninh Dực khẽ nhịp nhịp ngón tay lên đùi mình, nhưng không trả lời lại câu hỏi của cô.
Thủy An Lạc với tay lấy bình sữa, “Lạc Duy, con thấy cái này được không?”
Con lớn rồi, cô cũng không thể gọi biệt danh của con ở ngoài nữa, haiz, thân là mẹ mà cô chẳng có chủ quyền gì cả.
Có điều khi ấy lúc đặt tên cho hai đứa nhỏ này, cô hoàn toàn không biết gì cả. Sau này cô mới biết, Sở Lạc Duy, Sở Lạc Nhất, hai cái tên đã khiến cô cảm động rất lâu. Anh Sở đặt như vậy là muốn bày tỏ với cô, cô là duy nhất của anh.
Bánh Bao Rau quay lại, sải bước chạy tới, có điều nhóc không thích kiểu dáng này lắm.
Thủy An Lạc đặt lại chỗ cũ rồi bế tiểu tổ tông nhà mình lên, “Thế con tự chọn đi?”
Bánh Bao Rau nghiêm túc chọn cái mình thích, sau đó đưa cho mẹ.
“Chọn đồ thôi mà cũng lạnh lùng thế à? Lạc Duy nhà mình có thể đổi tên thành anh Sở bé luôn được rồi đấy.” Thủy An Lạc nói xong lại tiếp tục đẩy xe lăn về phía trước.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái kia.” Bánh Bao Đậu chạy lại, gọi thì gọi mẹ nhưng lại ôm đùi ba.
Sở Ninh Dực bế bé ngồi lên đùi mình, sau đó lấy khoai tây xuống, đưa cho Bánh Bao Đậu.
“Cứ chiều đi, xem sau này ai thèm rước con gái nhà anh nữa.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, từ trước đến giờ Sở Ninh Dực chưa bao giờ tốt với cô như thế cả.
“Ba rước Bao Đậu nhé.” Bánh Bao Đậu cũng hầm hừ lại với mẹ.
“Sở tổng.”
Bỗng một giọng nói tiếng Trung cứng nhắc truyền đến. Sở Ninh Dực ngẩng lên liền thấy James đang tiến lại phía mình.
Sắc mặt Thủy An Lạc có chút khó coi. Gã này gặp lần nào là cô thấy ghét lần đấy.
“Lâu rồi không gặp Sở tổng, sao thế này?”Cái bộ dạng biết rồi còn cố tình hỏi của hắn ta thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Thủy An Lạc dời mắt, thật sự lười không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.
Sở Ninh Dực khẽ ôm con gái, nở nụ cười nhàn nhạt, như thể người đang ngồi trên xe lăn lúc này căn bản không phải là anh vậy.
“Bị chó cắn thôi ấy mà, không nghiêm trọng.”Sở Ninh Dực thờ ơ đáp lại. Anh ngẩng lên nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt mình.
Rõ ràng không phải James có tâm trạng tốt nên tới đây đi mua sắm với Thủy An Kiều, thế nên nguyên nhân hắn tới vốn là để gặp họ.
Vậy nên, trên thực tế, người mua chuộc thím Ngô… là anh.
Thủy An Kiều nhìn Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn, khẽ nhếch miệng cười nhạo, không phải gã này vẫn kiêu căng lắm sao? Giờ chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi.
“Thế mới nói không thể lấy cô em gái này của tôi được mà, nó là tai tinh đấy, Sở tổng, anh thế này chắc tàn tật luôn rồi hả?” Thủy An Kiều khẽ cười, có điều cái chữ “tàn tật” kia nói lại vô cùng rõ ràng.
Một người tàn tật, để ý nhất tới điều gì, chính là bị người ta nói ra hai chữ kia.
“Mày!!!” Thủy An Lạc tức giận gắt lên, nhưng Sở Ninh Dực lại lật tay lại đè tay cô xuống.