Đã thế Bánh Bao Đậu còn không sợ chết bồi thêm một câu: “Mẹ ơi, sao bình sữa của anh lại ở dưới đất thế ạ?”
Hai bình sữa khác nhau, bình của Bánh Bao Đậu tất nhiên là bình màu hồng mà bé thích nhất, còn bình của Bánh Bao Rau là bình trong suốt, thế nên rất dễ nhận ra.
Thủy An Lạc nhìn ánh mắt dò hỏi của Bánh Bao Rau, không nhịn được đưa tay lên gãi đầu.
Cô có thể nói với con trai là: “Con trai, tối qua mẹ dùng bình sữa của con để đút nước cho ba con” không?
Không thể được, tuyệt đối không.
Nếu không anh Sở nhất định sẽ không ngại việc làm kẻ góa vợ mà giết cô mất!
Sở Ninh Dực ung dung nhìn cô, ai bảo tối qua cô tác oai tác quái, giờ thì hay rồi.
Tiểu Bảo Bối cũng ngẩng lên nhìn mẹ, như đang bảo, mẹ nói đi.
“Thì sáng mẹ phải pha sữa cho các con mà không phải sao? Ba con nói muốn vào nhà vệ sinh, xong mẹ quên mất, đúng, là vậy đó.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm giải thích.
Bốn người Sở gia:...
Cô gái duy nhất họ Thủy của Sở gia à, cô có thể giả hơn nữa được không?
Bánh Bao Rau tỏ ra rất tức giận nên đã ném thẳng bình sữa vào thùng rác, nhóc không thèm nữa.
Thủy An Lạc: “...”
Má nó, một nhà bốn người này tính bắt nạt mình cô đấy hả?
“Để hôm nay mẹ đi mua bình mới cho con nhé?” Thủy An Lạc vội bế Bánh Bao Rau lên. Nhóc ghét nhất là bị người khác động vào đồ của nhóc đấy.
Bánh Bao Đậu rúc trong lòng ba cười khinh khích, ai bảo mẹ động vào đồ của anh mà còn không cất lại cho anh cơ.
“Sao lại đánh rơi ạ?” Bánh Bao Rau cau mày nhỏ lại, nghiêm túc nói.
“Là ba con vứt đấy chứ.” Thủy An Lạc vội nói, con trai mà tỏ ra nghiêm túc quá, cô sẽ sợ lắm.
Quả nhiên, thân là một người mẹ mà cô chẳng có chút địa vị nào trong cái “giang hồ” này cả.
Bánh Bao Rau quay lại nhìn ba. Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên ôm Bánh Bao Đậu, đặt bé ngồi xuống giường, “Bình sữa chỉ dùng khoảng ba tháng thôi, mẹ con tiếc tiền không nỡ mua cái mới cho các con nên ba đành phải dùng cách đó đấy.”
Thủy An Lạc: “...”
Đậu! Cô chẳng phục ai trên cái thế giới này, nhưng anh Sở thì cô phục, câu đó mà cũng nói ra được.
“Mẹ không biết mất vệ sinh à.” Bánh Bao Đậu gân cổ nói.
Tiểu Bảo Bối thấy mẹ biến sắc liền cười bò ra giường.
Thủy An Lạc đặt luôn Bánh Bao Rau xuống đất, sau đó quay người bỏ ra ngoài, “Có muốn ăn cơm nữa không đây!”
Tức chết cô rồi!
Sở Ninh Dực nhìn lũ trẻ đuổi theo cô ra ngoài, khóe miệng lại cong lên, nhưng khi anh sờ lại vào chân mình, nụ cười trên mặt vẫn thu lại.
Đến giờ Abott vẫn chưa cho anh bất cứ tin tức nào, xem ra vẫn chưa tìm được cách tốt nhất rồi.
Bên ngoài, lũ trẻ cười đùa, còn Thủy An Lạc thì đang tức giận quát mắng. Anh không đứng dậy được, nhưng không có nghĩa là anh sẽ gục ngã như vậy.
Hai đứa ăn xong liền chạy vào phòng ngủ. Thủy An Lạc đưa Tiểu Bảo Bối qua nhà An Phong Dương xong mới quay lại, bê cháo vào phòng ngủ cho Sở Ninh Dực.
Bánh Bao Rau bò trên giường xem tập tranh. Bánh Bao Đậu thì dựa vào lòng ba cười khinh khích nghịch chân mình.
“Lát em đưa Bánh Bao Rau ra ngoài, khoảng một tiếng sẽ về, anh bảo thím Ngô về đi.” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Mẹ cho con theo với.” Bánh Bao Đậu vội nói.
“Con ở nhà với ba đi. Mẹ đưa anh đi mua bình sữa mới thôi.” Thủy An Lạc từng thử một mình đưa hai đứa ra ngoài rồi, kết quả suýt nữa thì lạc mất một đứa. Cô không dám một mình đưa hai đứa ra ngoài nữa đâu.
Đó đúng là một cơn ác mộng.
“Lát nữa anh đi cùng mẹ con em.” Sở Ninh Dực ăn cháo xong liền đưa bát cho Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi sững ra: “Anh không định đóng một vở kịch à? Dù gì Sở Ninh Dực cũng sụp đổ rồi mà, chuyện này khiến nhiều người vui mừng lắm đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.