Kiều Nhã Nguyễn vừa uống nước vừa đóng tủ lạnh lại, sau đó cô cho Phong Phong một ánh mắt đầy thâm thúy, ý bảo anh tự ngẫm đi rồi lướt qua anh đi ra ngoài.
Phong Phong vẫn bám theo sau Kiều Nhã Nguyễn, nhìn cô ngồi xuống sofa.
“Chúng ta phải lập tức đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó Sở Đại có thể chỉnh thời gian chúng ta kết hôn thành ba năm trước, như vậy thì sẽ không phải là vấn đề gì lớn nữa rồi!” Phong Phong đứng trước mặt cô, hai tay anh chống xuống ghế sofa, giam Kiều Nhã Nguyễn trong lòng mình.
Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi: “Vậy ra hôm nay Sở Ninh Dực đi tìm Thủ trưởng là vì muốn đi cửa sau sao?”
Phong Phong gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn.
“Thế nhưng tin tức này là do ai truyền ra ngoài? Ông đây mà tìm được kẻ đó thì nhất định phải chặt xác kẻ đó ra thàng tám khúc!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong, cái ly trong tay cũng biến thành hình dạng khác.
Phong Phong day day trán mình: “Anh nghĩ là anh biết.”
“Hả?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò nhìn Phong Phong: “Anh biết?”
“Ở thành phố A này ngoại trừ kẻ đó ra thì làm gì còn ai dám đối địch lại với Sở Ninh Dực nữa?” Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn rồi nói.
“James?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đặt cái ly xuống, chống cằm mình: “Ý của anh tức là tất cả những chuyện này đều do James làm?”
Phong Phong gật đầu.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ nghĩ một lúc rồi cũng trở lại bình thường, giữa họ và Sở Ninh Dực có quan hệ mật thiết, bất luận là nhược điểm nào của Sở Ninh Dực cũng đều sẽ bị những kẻ đó lợi dụng.
Huống hồ vấn đề giữa bọn họ còn lớn như vậy nữa.
“Trừ chuyện này ra, còn Hạ Lăng kia thì sao?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên hỏi.
Phong Phong dựa lưng vào ghế, khóe miệng mang theo ý cười.
“Anh thích dáng vẻ của em lúc ghen tuông thế này đấy.” Phong Phong nói rồi ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn hôn một cái thật mạnh, “Không ưỡn ẹo, không làm bộ làm tịch, sao anh lại yêu em đến thế cơ chứ!”
Kiều Nhã Nguyễn đẩy người ra, ghét bỏ nói: “Nói rõ ràng trước đã.”
“Nói cái gì đây, ngày nào anh cũng bế Tiểu Bất Điểm theo, còn có George nữa. Nếu em không tin anh thì cứ đi hỏi George đi, ngày nào anh cũng cách xa cô ta ít nhất một mét đấy!” Phong Phong nghiêm túc báo cáo.
“Vậy ra cô ta vẫn ngày ngày lượn lờ trước mặt anh sao?” Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày nói.
“Không phải, không phải, không phải! Vợ à, em bắt nhầm trọng điểm rồi, trọng điểm ở đây là anh cách cô ta tối thiếu một mét!”
“Nhưng mà em chỉ nghe được việc ngày nào cô ta cũng xuất hiện. Anh còn không thẳng chân đạp cô ta về Mỹ nữa! Phong Phong, như thế này không phù hợp với cách làm người của anh, không phải sao?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi một tiếng.
Phong Phong: “...”
Kiều Nhã Nguyễn đẩy người ra: “Đừng ở đây kể công với ông, chút mưu đồ nho nhỏ của anh định lừa quỷ chắc?”
Phong Phong vội vàng đứng dậy bám theo: “Vợ, anh cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải vì người chẳng liên quan mà ảnh hưởng đến sinh hoạt của chúng ta!”
“Người không liên quan?” Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại rồi túm lấy cổ áo của Phong Phong, sau đó đẩy anh ra cách mình chừng một cánh tay: “Trong mắt em thì người này có liên quan rất nhiều, anh nói có đúng không hả Phong Ảnh đế?”
Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Phong Phong đứng bên ngoài, một tay chống nạnh nhìn vào cánh cửa đã bị khép chặt: “Em cứ nhất định phải vì cô ta mà cãi nhau với anh thế này sao?”
Kiều Nhã Nguyễn thay quần áo xong đi ra. Cô mặc đồ ở nhà, mái tóc ngắn được buộc lại sau đầu bằng dây chun một cách đơn giản. Cô mỉm cười, nói: “Em không cãi nhau với anh, em chỉ đang nói sự thật thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đi ra ngoài.
“Nhưng mà em cũng không còn phủ nhận sự thật việc em là vợ của anh nữa, thế có nghĩa là em đã thầm chấp nhận rồi hả?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, trông cứ như một con mèo vớ được cá rán.
C